Việc cấp bách lúc này là đưa Tống Nhạc Thiên về cung trước để ngự y kiểm tra thân thể. Dù sao thích khách dùng thuốc mê cũng chẳng quan tâm đến sức khoẻ con tin, miễn là còn sống đưa về là được, chẳng hề cân nhắc liệu có gây tổn hại gì hay không. Với cái thân thể gầy gò của Tống Nhạc Thiên, thuốc mê dùng quá liều cũng có thể khiến cậu ngủ mê không tỉnh lại, cẩn thận một chút thì không thừa.
Trong trang viên đã có sẵn xe ngựa, Ninh Thiếu Đình dặn dò đơn giản rồi mấy người cùng hồi cung. Ngồi xe ngựa buồn tẻ, Ninh Thiếu Đình nhất quyết đòi giải thích vụ Cơm Chiên Trứng. Về chuyện Cơm Chiên Trứng đúng là cần phải giải thích cặn kẽ. Tống Nhạc Thiên sắp xếp lại ngôn từ rồi bắt đầu:
“Chuyện này ấy mà, vừa phức tạp vừa dài dòng, phải kể từ khi Cơm Chiên Trứng còn là một quả trứng... Hồi đó nhé...”
“Dừng! Ngưng!” Ninh Thiếu Đình nghe không nổi: “Trước kia lần nào viết báo cáo tổng kết cậu cũng lảm nhảm cả đống, giờ sang đây vẫn không bỏ được thói đấy à. Giản lược, rõ ràng, đi thẳng vào trọng tâm, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Tống Nhạc Thiên gật đầu, sau đó chỉ vào Cơm Chiên Trứng: “Cái này, là con nuôi của cậu.”
Ninh Thiếu Đình: “…….”
Minh Hải không nhịn được bật cười thành tiếng, hai ánh mắt liền đồng loạt nhìn sang hắn. Tống Nhạc Thiên trừng mắt hỏi: “Thế ta nói sai à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT