"A... a... aaa..."

Một người từ cái lỗ lớn trên mái nhà rơi thẳng xuống căn phòng xập xệ nát bươm, vừa mới lồm cồm bò dậy thì lại bị một cục đá rơi theo sau đập trúng đầu.

Tống Nhạc Thiên ôm đầu ngồi dưới đất khóc rấm rứt, ông trời đúng là không có mắt! Nhưng càng ôm càng thấy sai sai, cúi đầu nhìn lại quần áo mình — áo thun quần jeans đã biến thành áo vải thô, kiểu dáng còn hao hao mấy hảo hán Lương Sơn Bạc. Kiểu tóc mới cắt cũng biến thành tóc dài, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành...

Ánh nắng xuyên qua cái lỗ lớn trên mái nhà chiếu xuống, cậu đứng bất động suy ngẫm về nhân sinh. Hồi nãy còn đang dạo chợ đồ cổ với bạn cùng phòng, bạn cậu đá trúng một hòn đá, nhặt lên thấy khá đặc biệt bèn tiện tay mang đi giám định, ai ngờ lại là nguyên thạch thật.

Tống Nhạc Thiên cũng hưng phấn đá đại một cục, nhặt lên thì hoa mắt chóng mặt, vừa thấy dưới chân hẫng một cái rồi rơi xuống nơi này.

Cậu ngẩng đầu nhìn kỹ cái trần nhà lở lói, bầu trời phía trên vẫn nguyên vẹn. Cậu nghiêm túc suy nghĩ — chẳng lẽ lối vào đến nơi này là từ mái nhà? Thế là tìm cái ghế còn nguyên trong phòng để kê chân, cố gắng rướn người với tay lên nóc nhà.

Nhưng dù có xập xệ đến đâu thì vẫn là nhà, tay cậu sao với tới được? Bản năng mách bảo phải nhảy lên với, nhưng người trưởng thành dù có gầy thì cũng nặng. Cái ghế vốn đã không chắc chắn, vừa bị sức nặng đè lên liền sập, khiến Tống Nhạc Thiên ngã thêm một lần nữa.

Là một kẻ xui xẻo điển hình, chuyện nhỏ cỡ này cậu cũng không để tâm. Đảo mắt nhìn quanh phòng, gom hết những thứ có thể chồng lên nhau lại thành một đống, loạng choạng trèo lên. Đừng nói chứ, cao đúng vừa đủ để cậu thò được đầu ra khỏi lỗ.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu. Cái lỗ đó không phải là lối vào cậu tưởng tượng, bên ngoài vẫn chẳng phải nơi quen thuộc gì.

Tống Nhạc Thiên suy nghĩ ba giây, quyết định chấp nhận hiện thực. Dù sao thì không chấp nhận cũng chẳng thay đổi được gì.

Cậu nhìn quanh căn phòng, không ngoài dự đoán thì nơi này có vẻ sẽ là chỗ trú chân tạm thời. Miêu tả chuẩn xác nhất chắc là thành ngữ “gia đồ tứ bích” — nhà trống bốn bề; tài sản duy nhất bày ra dưới chân cậu gồm: một cái ghế gãy, một cái bàn thiếu một chân, vài bộ quần áo rách nát lót ở dưới, một chiếc giường đất sập mất một nửa và một bó củi. Nghèo đến thế là cùng.

Thôi thì, đã đến thì cứ ở vậy. Tống Nhạc Thiên định ra ngoài dạo một vòng làm quen với môi trường, chẳng ngờ lại đá trúng cục đá đã hại cậu xuyên không, tức mình, cậu đá một cú thật mạnh.

Đừng nhìn nhà này rách nát mà lầm, tường vẫn rất chắc chắn. Viên đá đập vào tường rồi bật ngược lại, vừa khéo lại nện trúng đầu Tống Nhạc Thiên.

Tống Nhạc Thiên lập tức thấy mắt hoa mày choáng, chắc chắn là cố ý! Nhất định có kẻ đang cố tình chơi khăm cậu, chứ có viên đá nàobật lại dữ vậy chứ, còn nhắm ngay đầu mà nện?

Nhưng dù nghĩ gì thì cũng đã muộn. Tầm nhìn dần rõ lại, lần này phát hiện bản thân đang ở một nơi khác, chỉ có một khoảng bằng mặt bàn là có thể đứng, xung quanh đều là vùng mờ mịt như bị che bởi các ô vuông mờ, phía trên còn lơ lửng những ổ khóa đủ hình dáng.

Tống Nhạc Thiên cố vươn tay chạm đến cái khóa gần nhất, trước mặt hiện ra một dòng chữ: Điều kiện mở khóa: Sống sót đủ 100 ngày. Trong đầu cậu lập tức lóe sáng — người mê game như cậu thì chuyện này quá quen: khu vực chưa mở khóa, điều kiện mở khóa hiển thị rõ ràng. Đây chẳng phải kiểu game kinh điển đang hot gần đây sao? Cậu rành chuyện này lắm.

Tống Nhạc Thiên như tìm được niềm vui đầu tiên sau khi xuyên không — chơi game! Cậu quyết định coi cuộc xuyên không này như một trò chơi giải trí, biết đâu mở khóa hết các khu vực rồi thì có thể quay về.

Cậu muốn xem thử điều kiện mở khóa của các khu vực khác, tiếc là không gian đứng chỉ đủ chạm tới một cái khóa, không với được thì cũng không xem được.

“Tiện nhân kia chết ở đâu rồi hả, coi cái nhà bị bể rồi đây này!”

Bỗng nhiên, trước mắt Tống Nhạc Thiên hiện lên một màn hình như TV: một nam một nữ đứng giữa căn nhà nát ban nãy, người phụ nữ chống nạnh chửi ầm ĩ, còn gã đàn ông thì ngậm tẩu thuốc, mắt đảo quanh trên người bà ta — không nhìn ra tí tốt nào.

Gã đàn ông: “Minh Thúy Hoa này, chẳng lẽ tức phụ của anh trai ngươi biết ngươi định bắt nó ngủ với ta nên bỏ trốn à?”

“Phì!” Người phụ nữ càng gào to, “Nó dám! Sống là người nhà họ Minh, chết cũng là ma nhà họ Minh, nó dám trốn hả!”

Tống Nhạc Thiên tức sôi máu. Hồi nhỏ, giáo viên cậu quý nhất từng bị chồng bạo hành, phải khó khăn lắm mới thoát được. Cả lớp đều ghét nhất loại đàn ông xem vợ như súc vật. Giờ nghe hai người kia nói chuyện, chẳng phải bà ta định ép chị dâu ngủ với người ngoài sao? Loại chuyện vô liêm sỉ này mà cũng làm được? Bà ta không sợ đầu anh trai mình mọc đầy cỏ à?

Cậu đang nghĩ nếu mình quay lại được, nhất định phải cho hai người kia biết tại sao đồng cỏ lại xanh như thế. Ý nghĩ vừa dứt thì bỗng thấy mình lại quay về căn nhà rách nát, đang đứng sau lưng hai kẻ kia. Cả hai vẫn chưa phát hiện ra, Tống Nhạc Thiên đã tóm cổ áo Minh Thúy Hoa: “Bà còn là người không vậy hả?”

Minh Thúy Hoa lớn lên tuy không cứng cáp, nhưng cũng không yếu, Tống Nhạc Thiên kéo mãi không nhấc nổi, nhưng cậu chẳng quan tâm — quan trọng là khí thế!

Người phụ nữ còn đang sững người chưa kịp phản ứng, gã đàn ông bên cạnh đã cười toe: “Ái chà, tiểu tức phụ tự mình dâng đến cửa, lại đây để lão tử hôn cái nào.”

Hàm răng vàng khè, vừa thò đầu tới đã phả ra mùi hôi khiến Tống Nhạc Thiên theo phản xạ lùi ngay một bước. Chính cái bước lùi này khiến Minh Thúy Hoa hoàn hồn, nhào tới túm tóc cậu, miệng chửi rủa loạn xạ.

Tống Nhạc Thiên né không kịp, hai người liền giằng co, trong đầu loạn cả lên: Chẳng lẽ mình chính là chị dâu xui xẻo kia à? Không thể nào…

Cậu chỉ thấy kinh hoàng, người ta xuyên không thì làm vương công quý tộc, cao phú soái, còn mình xuyên qua, nghèo cũng đã đành, lại còn là chị dâu bị bắt nạt? Người ta cầm kịch bản xưng bá thiên hạ leo lên đỉnh cao nhân sinh, mình lại cầm truyện mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, chuyện nhà lằng nhằng.

Tống Nhạc Thiên tự kiểm điểm, đáng lẽ dạo này không nên xem mấy thứ như “Tân tức phụ mệnh khổ truyện”, “Cha mẹ chồng ngang ngược độc ác”, “Chó tra nam cặn bã phản bội” gì gì đó…

Nếu là Tống Nhạc Thiên trước kia thì đã nằm bẹp rồi. Vốn dĩ cậu không phải dạng hay đánh nhau, dáng người lại gầy, chỉ có chiều cao tạm gọi là ưu thế — đương nhiên là so với em chồng trên danh nghĩa, chứ bên cạnh còn có một tên răng vàng hổ rình kia nữa.

Lúc này Minh Thúy Hoa mới phát hiện không đúng: “Ngươi không phải Lý Nguyệt Hà! Cô ta đâu rồi?”

Tống Nhạc Thiên thở phào — thì ra cậu không phải xuyên thành nữ, vẫn là chính mình.

Hoàng Đại Lực không vui: “Minh Thúy Hoa, ngươi nhận tiền của ta rồi đấy nhé, người đâu?”

Minh Thúy Hoa túm Tống Nhạc Thiên lại, “Chắc hẳn đây là gian phu của Lý Nguyệt Hà, ngươi ngủ ai chẳng như nhau, tắt đèn thì đều giống!”

Tống Nhạc Thiên lập tức siết chặt hoa cúc, không được không được! Không biết sức ở đâu ra, cậu không chỉ đè được cô em chồng, còn lật cả gã Hoàng Đại Lực ngã sấp mặt. 

Hoàng Đại Lực nổi giận: “Lão tử bỏ tiền ra mua, người lại không ngủ được, khuyên người tốt nhất nên ngoan ngoãn mà theo, bằng không ông trời cũng cứu không nổi!"

Mẹ nó chứ! Tống Nhạc Thiên thầm rủa — xuyên trúng cái chỗ quỷ gì thế này, lời thoại gì mà rẻ tiền vậy?

“Bà nhận tiền ai thì ngủ với người đó đi.” Cậu túm cổ Minh Thúy Hoa nói, “Nhìn lại xem, chẳng phải ngủ còn ngon hơn cái mặt đầy bùn đất của tôi sao?”

Thực ra Tống Nhạc Thiên không xấu, nhưng mặt vừa rồi té lên té xuống mấy bận, đen nhẻm một mảng, tóc dài bù xù dính đầy rác rưởi. Dù Minh Thúy Hoa nhân phẩm chẳng ra gì nhưng ngoại hình còn tạm. So qua so lại, Hoàng Đại Lực bắt đầu do dự.

Lão ta gần năm mươi, độc thân, ngày thường hay trêu ghẹo phụ nữ nên chẳng ai ưa. Nghe đồn con trai nhà họ Minh mất tích lâu chưa về, thế là sinh lòng tà. Lão và cô cô của Đại Hải là Minh Thúy Hoa này cấu kết, chi ra mười đồng tiền mua một đêm với nương Đại Hải. Giờ được nhắc nhở, lão cũng tỉnh — tiền đã bỏ rồi, ngủ ai chẳng là ngủ?

Thấy ánh mắt lão thay đổi, Minh Thúy Hoa chửi càng tợn, lúc thì mắng Tống Nhạc Thiên thất đức, lúc lại mắng Hoàng Đại Lực ức hiếp phụ nữ yếu đuối, đến cả tổ tiên nhà gã cũng lôi ra mắng.

Hoàng Đại Lực sầm mặt: “Minh Thúy Hoa, ngươi nhận tiền rồi mà ta còn chưa được ngủ, giờ tính sao?”

Minh Thúy Hoa biết hôm nay không có lợi gì, trước tiên giữ thân cái đã. Bà ta moi từ người ra một nắm tiền đồng ném qua: “Trả lại đấy!”

Hoàng Đại Lực hừ lạnh: “Lão tử bỏ ra mười đồng thật, nhưng còn mất công nửa ngày trời nữa. Ba mươi đồng, thiếu một xu cũng không được.”

Minh Thúy Hoa: “Phì! Một đồng cũng không có!”

“Không có cũng được, vậy ngủ với ta đi.” Nói xong lão xông tới.

Minh Thúy Hoa sợ hãi lùi lại, ném thêm vài đồng: “Còn bấy nhiêu thôi, thực sự hết rồi!”

Hoàng Đại Lực nhặt lên đếm đếm, hừ một tiếng rồi bỏ đi, trước khi đi còn tiện tay sàm sỡ một cái. Minh Thúy Hoa lại mắng xối xả, lần này nhắm vào Tống Nhạc Thiên, cậu trợn mắt lười đáp.

Nghĩ tới nhiệm vụ mở khóa là sống sót đủ 100 ngày, ban nãy còn tưởng dễ ăn, giờ đột nhiên thấy khó. Mới ra sân mà hai người gặp đầu tiên đã chẳng ra gì, cậu đoán mấy người sau cũng chẳng khá hơn.

Cậu liếc Minh Thúy Hoa đang còn ăn vạ dưới đất mà bảo: “Này, bà kéo người về làm chuyện đó, không sợ mọc cỏ trên đầu huynh đệ mình à?”

Minh Thúy Hoa trừng mắt: “Mộ huynh đệ ta cỏ cao ba thước rồi, ta sợ gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play