Thái y bảo Tống Nhạc Thiên cởi áo ngoài để kiểm tra lưng. Người hầu trong phòng đã sớm được cho lui, trong phòng chỉ còn bốn người bọn họ, người ngoài duy nhất là thái y nên cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ — ít nhất Tống Nhạc Thiên và Ninh Thiếu Đình đều thấy vậy.
Minh Hải hết lần này đến lần khác liếc nhìn Ninh Thiếu Đình. Đối phương vừa là hoàng đế, lại vừa là bạn thân của nương tử nhà mình, hắn không tiện nói gì nhưng ánh mắt thì rõ ràng đến mức khỏi cần nói: Nam nam thụ thụ bất thân. Ánh mắt dán vào lưng người ta như keo dính thế kia, không biết tránh một chút à?
Ninh Thiếu Đình bị nhìn đến mức không chịu nổi, nghiêm túc quay sang Tống Nhạc Thiên nói: “Nhạc gia, cậu có nên phổ cập một chút kiến thức về đồ bơi cho Minh tướng quân không? Mấy cái chuyện như bơi lội chẳng hạn.”
Tống Nhạc Thiên ngớ người: “Cái đó có gì mà phải phổ cập?”
Ninh Thiếu Đình thản nhiên đáp: “Bởi vì chỉ cần đưa mắt nhìn là thấy vô số bikini với quần bơi nhỏ xíu.”
“Cậu đang nói cái gì thế... ái da!” Tống Nhạc Thiên kêu lên đau đớn, “Thái y à, nhẹ tay một chút được không?”
Vương thái y cẩn thận kiểm tra vết thương sau lưng cậu: “Trên người quý nhân có nhiều vết bầm nhỏ rải rác, sâu nhưng không đều. Tuy có bầm tím nhưng da thịt không bị rách, y phục cũng không rách, cho nên không phải do vật sắc nhọn gây ra. Nếu người ra tay hẳn đã kiểm soát lực đạo cực kỳ chuẩn xác. Hạ quan thật sự không nghĩ ra thứ gì lại có thể gây ra loại thương tích như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT