Hoàng cung Vinh Quốc khá giống Tử Cấm Thành thời hiện đại, chỉ là diện tích rộng hơn nhiều, kiến trúc lại càng tinh xảo xa hoa hơn. Có điều một số chỗ đã xuống cấp ít nhiều, cũng có thể hiểu được—vị tiên đế đời trước xa xỉ vô độ, chỉ lo hưởng lạc nên xây dựng mọi thứ đến tận cùng tinh mỹ, cuối cùng để lại một đống hỗn độn cho hoàng đế hiện tại, không có tiền sửa sang. So ra đúng là con trai khổ hơn cha.
Tới gần nơi, Tống Nhạc Thiên thấp giọng hỏi: “Hoàng cung cũng lớn quá rồi, chẳng lẽ là tiên đế vì thu nạp mỹ nhân mà mở rộng?”
“Không sai.” Minh Hải thở dài, “Mười sáu cung điện phía tây đều là xây thêm sau này, lúc đó gần như còn thiếu chỗ để ở. Giờ mấy cung đó là chỗ ở của các thái phi.”
Tống Nhạc Thiên nghe mà có chút thương cảm cho những nữ nhân bất hạnh ấy, nhưng thời đại là vậy, dù cậu có ý cũng không thể giải cứu hết mọi người.
Minh Hải thấy cậu hơi buồn, bèn an ủi: “Thực ra bây giờ các thái phi sống còn tốt hơn thời làm phi tử nhiều. Ít ra không phải hầu hạ tiên đế nữa. Hiện nay hoàng thượng nhân từ, lúc đăng cơ đã cho phép họ nếu muốn xuất cung thì sẽ ban sản nghiệp để sống, còn nếu muốn ở lại cung cũng được chăm sóc chu đáo, còn sắp xếp không ít thú vui giải trí. Cuộc sống cũng khá ổn.”
Tống Nhạc Thiên cảm thấy vị hoàng đế này đúng là người tốt, ít ra còn có lương tâm, tầm nhìn cũng rộng mở, hẳn là người đáng tin.
Hoàng thượng triệu kiến họ tại thư phòng phía nam. Khi tới cửa, hai người lập tức thu lại vẻ vui đùa, bước nhỏ theo thái giám dẫn đường. Minh Hải là người đầu tiên quỳ xuống hành lễ. Tống Nhạc Thiên do dự một chút. Cậu không muốn quỳ nhưng lúc này mà không quỳ e rằng sẽ liên lụy đến Minh Hải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT