Biết là đồng hương, Tống Nhạc Thiên tạm thời đè nén cơn giận muốn tính sổ với Phương Tài, đánh một trận coi như trút giận xong.
Minh Hải hỏi: “Ngươi làm sao biết được thân phận của bọn ta?”
Phương Tài lúc này mới dè dặt giải thích: “Thật ra lúc đầu ta cũng không biết hai vị là ai, chỉ là trên đường trở về, nghe hạ nhân gọi các người là tướng quân với phu nhân, lúc đó mới đoán ra. Ta thề, quyển tiểu thuyết nhỏ này là tháng trước mới xuất bản thôi, không tin hai vị có thể đến hiệu sách hỏi lão bản.”
Tống Nhạc Thiên nổi giận:  “Nói bậy! Chuyện Sơn Thần mới xảy ra tháng trước mà sách của ngươi lại viết trước cả sự kiện đó, chẳng lẽ ngươi có thể biết trước tương lai?”
Phương Tài giơ bốn ngón tay lên: “Trời đất chứng giám, đúng là ta tự nghĩ ra đấy, nếu trùng hợp thì hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi.”
Tống Nhạc Thiên tức đến mức bật cười, câu này dùng rất trơn tru. Nếu không vì chưa muốn lộ thân phận, cậu thật sự muốn hỏi thử y viết bậy bạ hủy hoại danh dự người khác như vậy, có từng bồi thường tổn hại danh tiếng cho ai chưa.
Phương Tài thấy sắc mặt cậu quá đáng sợ, âm thầm lùi lại mấy bước, ai ngờ Minh Hải đứng bên mặt còn lạnh hơn, lại lùi về chỗ cũ, mặt mày u sầu: “Hay là… hai vị đánh ta thêm trận nữa đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play