Trên đường đi, hai người cứ cãi cọ ríu rít suốt, cuối cùng cũng tới được tòa thành gần kinh thành nhất—Vân Long Quan, nơi mà tất cả những ai từ phương Bắc vào kinh đều phải đi qua. Vì thế, nơi này kiểm tra nghiêm ngặt nhất, ai có vấn đề về thân phận thì đừng hòng qua được.
Trước cổng thành xếp hàng một dãy dài, Tống Nhạc Thiên nhìn một cái đã thấy choáng váng: “Ta ghét xếp hàng nhất đó!”
Minh Hải cười: “Không sao, chúng ta không cần xếp, đệ cứ nhìn chơi thôi.”
Phó Thành đi trước tới cổng thành đưa ra thẻ bài đeo ở hông, chưa bao lâu thì trong thành có người ra đón, trông như là tiểu đầu mục trong đám lính canh, vô cùng cung kính dẫn họ vào thành.
Tống Nhạc Thiên cảm thán, đúng là thời nào cũng có cái thứ đặc quyền dễ bị ghét này. Dù gì thì Minh Hải cũng là một vị tướng quân, tuy ở khu vực gần kinh thành—nơi đầy rẫy hoàng thân quốc thích—thì không mấy nổi bật, nhưng ít ra cũng không phải là vô danh tiểu tốt, huống hồ hắn còn tích được không ít chiến công, bây giờ đang là lúc rất được để ý.
Vào thành chưa bao lâu đã có người nghe tin tìm đến, cơm còn chưa ăn xong đã bị chặn lại rồi.
Minh Hải vốn định nghỉ lại Vân Long Quan một đêm, sáng hôm sau vào kinh bái kiến hoàng thượng, còn chưa tìm được khách điếm thì đã bị người ta chắn lại giữa tửu lâu. Hắn vốn nghĩ sau khi vào kinh mới không được yên thân, không ngờ những người này còn gấp hơn hắn tưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play