Tống Nhạc Thiên thấy không thể để Minh Hải tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn nữa, liền chốt cửa xe ngựa từ bên trong rồi trực tiếp kéo người vào không gian.
Bị bất ngờ đưa đến một nơi khác, Minh Hải vẫn chưa thích ứng: “Đây là động phủ của đệ?”
Tống Nhạc Thiên đột nhiên cảm thấy không muốn giải thích gì thêm, người này đúng là thần kinh.
Không gian đột ngột xuất hiện người lạ, rắn hoa và gà mái lớn đều chạy lại. Chúng từ lâu đã không còn là bộ dạng ban đầu, Minh Hải cũng không nhận ra, nhưng hắn nhớ Tống Nhạc Thiên sợ rắn, bản năng đưa người đứng sau lưng mình bảo vệ.
Tống Nhạc Thiên bước ra: “Đừng căng thẳng, chúng sẽ không làm hại ta, đây là cha mẹ của Cơm Chiên Trứng.”
Minh Hải cảm thấy hơi chấn động. Nếu nói con vừa giống gà lại giống chim kia là mẹ Cơm Chiên Trứng còn có thể hiểu được, vì ít ra nhìn cũng giống, nhưng con rắn này là sao? Ai lại có gà con mà cha nó là rắn chứ?
Tống Nhạc Thiên bày ra vẻ mặt ngươi thật là ít thấy nhiều biết: “Khi huynh ôm Cơm Chiên Trứng, chẳng lẽ chưa từng sờ thấy có một cái cục cứng cứng nhỏ nhỏ ở mông nó à? Đó chính là đuôi rắn của nó đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT