Động tác nhỏ của Cơm Chiên Trứng khiến hai người khóc dở mếu dở, Minh Hải bật cười: “Đệ nhìn xem, đến nó cũng bị dọa rồi. Ta nói ‘nhỏ’ là nhỏ tuổi, lớn rồi thì sẽ ổn thôi.”
Tống Nhạc Thiên tuyệt vọng tưởng tượng dáng vẻ khi Cơm Chiên Trứng lớn lên — một con gà có đuôi rắn? Thật sự không tưởng tượng nổi.
Mà nói cũng lạ, Cơm Chiên Trứng so với lúc mới sinh đã lớn hơn hẳn một vòng, tròn trịa mập mạp, vậy mà cái đuôi rắn bé tí giấu trong lông đuôi vẫn chẳng thay đổi gì, không cố ý vạch lông ra thì chẳng thấy đâu, thật sự là quá nhỏ rồi.
Tổng thể mà nói, Cơm Chiên Trứng giống gà mái hơn là rắn hoa, ngoại trừ cái đuôi rắn nhỏ gần như có thể bỏ qua và cái lưỡi chẻ đôi, những chỗ khác chẳng mấy giống rắn. Tuy nhiên nhìn theo hướng độc tính thì có lẽ cũng di truyền được chút ít.
Tống Nhạc Thiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: Cơm Chiên Trứng không sợ độc, vậy liệu nó có giống cha nó, cũng mang độc không?
Rắn hoa cụ thể là giống gì thì đến giờ cậu vẫn không biết rõ, nhưng từ màu sắc rực rỡ lúc đầu đến màu đen bóng sau này, có thể chắc chắn một điều: độc không nhẹ. Cậu tự biết Cơm Chiên Trứng sẽ không làm cậu bị thương, nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, lỡ như không kiểm soát được độc tính mà làm hại người khác thì phải làm sao?
Cậu nhớ lại câu Minh Hải từng nói: Trẻ con phải được dạy dỗ. Thế là nghiêm túc nói với Cơm Chiên Trứng: “Trứng Trứng à, ngàn vạn lần đừng cắn người linh tinh, nhất là đừng tiêm độc lung tung vào người ta. Đương nhiên, ta nói là người bình thường. Còn nếu ai định làm hại mi thì cứ cắn, không phải khách khí. Mình có thể tốt bụng, nhưng không được thánh mẫu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT