Hai tỷ đệ kia một mềm một cứng, thật sự là khiến Tống Nhạc Thiên không chống đỡ nổi, dứt khoát bôi dầu vào chân chuồn mất, sau đó chạy đi trút hết lên người Minh Hải, những việc còn lại thì mặc kệ.
Minh Hải không ngờ lại có chuyện mà đến cả Tống Nhạc Thiên cũng không giải quyết được, cảm thấy trọng điểm vẫn là ở Chiến Thăng, thế là lại tìm nguyên soái thêm lần nữa. Chiến Thăng vừa khóc vừa kể nhưng cũng không nói rõ ràng, ông cần phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên soái hơi khó xử, nhưng bây giờ không nói cũng không được nữa, đành thở dài một hơi: “Hoàng thượng muốn ban hôn, nhưng vẫn còn nể mặt thần tử, không hạ thánh chỉ ngay mà lặng lẽ truyền tin cho ta để thương lượng. Ai ngờ tối hôm đó ta cùng phu nhân bàn chuyện thì bị đứa nhỏ ấy nghe thấy.”
Cho dù bây giờ Chiến Thăng không còn nhớ thương Minh Hải nữa, cũng không muốn tùy tiện kết hôn với người lạ. Minh Hải cảm thấy suy nghĩ của y cũng dễ hiểu.
Nguyên soái nói thật ra hai người họ cũng không phải là hoàn toàn không quen biết, trước năm năm tuổi còn từng gặp nhau, thậm chí còn tè dầm cùng nhau, kiểu giao tình truyền thuyết cùng tè và cùng lội bùn ấy, nhưng đến năm năm tuổi thì tuyệt giao rồi.
Câu nói đó khiến Minh Hải sinh lòng hiếu kỳ: “Nguyên soái có thể tiết lộ xem người hoàng thượng nhắm đến là ai không?”
Nguyên soái: “Chính là thế tử của phủ Thành vương – Hạ Hòa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT