Tiểu Ngũ Tử còn mơ mơ hồ hồ, nhưng Tống Nhạc Thiên thì nhìn rõ rành rành, nếu không phải mấy năm trước chiến sự liên miên, Phó Thành sớm đã bế người về nhà rồi.
Minh Hải từ phủ Nguyên soái trở về, đơn giản nói mấy câu với Tống Nhạc Thiên rồi lại đứng dậy đi doanh trại. Nguyên soái không nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo để Chiến Thăng ở chỗ họ mấy ngày.
Tống Nhạc Thiên là kiểu người gặp được chuyện bát quái thì không bỏ lỡ, nếu không xuất hiện trước mặt cậu thì thôi, cậu cũng không hỏi nhiều, nhưng đã ở trong phủ rồi, mà cậu còn không nhân cơ hội moi móc thì thật có lỗi với bản thân.
Tới giờ kể chuyện buổi chiều, cậu dứt khoát bảo Tiểu Ngũ Tử gọi người kia tới cùng nghe kể chuyện.
Lúc đầu Chiến Thăng không chịu, tuy tạm thời chịu thua nhưng cũng không muốn mất mặt quá, nhưng Tiểu Ngũ Tử vừa ngọt giọng vừa biết dỗ dành, cuối cùng cũng dụ được người qua.
Chuyện nghe kể chuyện là phải có không khí, không khí đã lên rồi thì có không muốn nghe cũng khó mà không đắm chìm, Chiến Thăng từ đầu không tình nguyện dần dần lại mê không dứt ra được. Chiến Thăng ở phủ tướng quân một mạch nửa tháng, thân binh đã thay phiên với đội trong doanh trại rồi mà cậu ta vẫn vững như Thái Sơn.
Minh Hải rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, người xưa kia cố gắng xuất hiện trước mặt mình nay lại chạy sang phủ Tống Nhạc Thiên thể hiện sự tồn tại, trước đây Chiến Thăng nhắc tới Tống Nhạc Thiên toàn gọi người đó, sau gọi là tẩu phu nhân, giờ thì trực tiếp tẩu tẩu mỗi câu một tiếng, còn thân thiết hơn khi xưa gọi Minh đại ca.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play