Tống Nhạc Thiên thấy có nhiều người đến nghe kể chuyện, bèn phát cho mỗi người một cốc trà sữa hương vị mới vừa chế ra. Mấy người quây quần ngồi trong sảnh, vừa ăn vừa uống vừa kể chuyện. Bên ngoài gió tuyết gào thét, bầu trời cũng âm u tối đen, khung cảnh bên ngoài còn có không khí hơn cả ban đêm bình thường, kể chuyện lúc này lại càng thêm phần ly kỳ rùng rợn.
Tống Nhạc Thiên từng làm nghề kể chuyện bán thời gian, điểm mạnh chính là diễn cảm sống động, giọng điệu truyền cảm, còn hấp dẫn hơn cả thuyết thư tiên sinh trong tửu lâu.
“Họ đang ngồi thành một vòng tròn, mỗi người kể phát hiện của mình, thì đột nhiên, người ngồi chính giữa ngẩng đầu lên, nhìn ra sau lưng người đối diện, trong ánh mắt đầy sợ hãi, há miệng ra lại không phát được thành tiếng.”
Tiểu Ngũ Tử Tử tay cầm một nắm quả khô, nhưng không hề bỏ lấy một hạt vào miệng, cả người căng cứng như dây đàn. Đúng lúc ấy, Tống Nhạc Thiên từ từ ngẩng đầu lên, phối hợp làm ra biểu cảm sợ hãi, há miệng mà không phát ra âm thanh.
Gió lạnh đập vào cửa sổ, khung gỗ kêu bùm bùm.
“Á á!” Tiểu Ngũ Tử chui thẳng vào lòng Phó Thành, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Nhạc Thiên nhịn cười không phát ra tiếng, không thể phá hỏng bầu không khí vất vả mới tạo ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT