Có lẽ vì mắng tiên đế quá nhập tâm nên hai người vô ý đi quá xa mà không hề nhận ra, binh sĩ canh gác trong phủ còn phải thò đầu ra ngó xem.
Thân binh 1: “Tướng quân với phu nhân đúng là ân ái thật đấy.”
Thân binh 2: “Chứ còn gì nữa, đến cả cửa nhà cũng không vào, chắc là đưa phu nhân ra ngoài dạo chơi rồi.”
Thân binh 3: “Hạc Thành mình có gì mà dạo? Ta thấy tướng quân chỉ là muốn khoe phu nhân thôi, ngươi xem dân chúng nhiệt tình đến thế cơ mà.”
Hạc Thành là tuyến phòng thủ đầu tiên nơi biên cương của triều đình, thời loạn lạc thì nơi này luôn là nơi đầu tiên hứng chịu. Vì vậy dân ở đây rất coi trọng tướng sĩ, còn vua ở tận nơi núi cao nước xa, với họ, không bằng một tiểu binh thiết thực.
Dân chúng rất biết ý, nhiệt tình nhưng không quá phận, những người đang dạo chơi có vài người đi theo vài bước, chỉ muốn nhìn kỹ phu nhân của vị tướng quân nổi danh nhưng không ai ùa lên chắn đường. Nếu Tống Nhạc Thiên dừng lại xem đồ ở quầy nào đó, chủ quầy sẽ hồ hởi giới thiệu, bán được thì sẵn sàng giảm giá, không bán được cũng không giận, chỉ cười tươi hết cỡ, suýt nữa cười lòi cả tám cái răng cửa.
Tống Nhạc Thiên cảm thấy không khí nơi này khiến cậu thấy rất dễ chịu: “Chỗ này thật tốt, chỉ tiếc là xa Vân Thành quá.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play