Nhà họ Vương đối xử với Lý Nguyệt Hà rất tốt, vì thế tối hôm đó nàng cũng đến giúp một tay. Tống Nhạc Thiên ở ngoài cùng Vương Đại Dũng, sản phụ đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, Vương Đại Dũng lo lắng đến đỏ hoe cả mắt nhưng lại hoàn toàn bất lực. Nghe nói chỉ có thể giữ lại một người, hắn như phát điên, liều mạng gào vào trong bảo cứu vợ trước.

Tống Nhạc Thiên mang tư duy hiện đại, đương nhiên nghĩ rằng gặp ca khó sinh thì phải cứu người mẹ trước, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy. Minh Thúy Hoa chạy đến hóng chuyện còn tranh thủ ly gián, thì thầm bên tai ông cụ Vương rằng con trai cưới vợ rồi quên gốc rễ, đến đại nhi tử mập mạp cũng không cần nữa.

Ông cụ Vương chẳng buồn nghe bà ta nói, trừng mắt: “Chuyện nhà chúng ta không cần ngươi lo.”

Minh Thúy Hoa bĩu môi, lại dòm sang mấy người khác trong nhà họ Vương, miệng vẫn thì thầm nói gì đó như mất vợ còn có thể cưới lại, chẳng có gì to tát. Vương Đại Dũng vốn đang sốt ruột, nghe bà ta nói vậy thì lập tức lửa giận bốc lên đầu, vung tay tát mạnh một cái như trời giáng, khiến Minh Thúy Hoa hoa mắt choáng váng, một bên mặt lập tức sưng vù lên.

Tống Nhạc Thiên giơ ngón cái với Vương Đại Dũng.

Minh Thúy Hoa bị đánh vẫn không chịu ngậm miệng: “Ngươi đánh ta cũng vô ích, tức phụ ngươi sắp không qua khỏi rồi.”

Tống Nhạc Thiên kinh hãi, sao lại có người độc ác đến mức này, cho dù bình thường quan hệ hai nhà không tốt, nhưng Vương đại tẩu chưa từng làm gì có lỗi với bà ta cả. Cùng là người trong thôn, sao có thể độc ác đến mức ấy. Tình tiết mà trước đây chỉ thấy trong phim truyền hình lại sống sờ sờ diễn ra trước mặt, khiến Tống Nhạc Thiên cảm thấy sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi khao khát mãnh liệt muốn quay về.

Lý Nguyệt Hà đi ra, sắc mặt đặc biệt khó coi, miệng cứ thì thầm lẩm bẩm. Tống Nhạc Thiên ghé tai lại nghe kỹ, mới hiểu rằng nàng đang nói đến tình trạng của Vương đại tẩu. Cậu bỗng nhớ đến một bộ phim truyền hình từng xem, nữ chính khi sinh con cũng có triệu chứng giống vậy, là một đại phu giàu kinh nghiệm đã cứu sống. Cậu còn nhớ cách cấp cứu, nhưng trong lòng thì không chắc chắn, dù sao phần lớn phim y học cũng không đáng tin, mà cậu cũng không phải người chuyên nghiệp, xung quanh lại không có dụng cụ hỗ trợ, nhỡ làm sai thì là mất mạng người chứ chẳng đùa.

Tiếng rên đau của sản phụ bên trong đã yếu hẳn, rõ ràng là người đang ngày càng kiệt sức, một người đàn ông cứng rắn như Vương Đại Dũng cũng bắt đầu gào khóc.

Tống Nhạc Thiên thực sự không nhẫn nhịn được nữa: “Ta biết một cách có thể cứu người, nhưng ta chưa từng làm, không dám chắc.”

Lý Nguyệt Hà vội nói: “Vậy còn đợi gì nữa, con mau vào cứu người đi!”

Minh Thúy Hoa cuối cùng cũng nắm được cơ hội, lớn tiếng nói: “Sản phụ nhà người ta đang trần truồng đấy, một nam nhân không biết ngượng mà vào xem, sau này sản phụ kia sống sao nổi.”

Tống Nhạc Thiên không dám nhúc nhích. Trong lòng cậu, mạng người là trên hết, nhưng ở thời đại này thì sự trinh tiết của phụ nữ còn nặng hơn cả trời, miệng lưỡi người đời đáng sợ, nếu mình thật sự bước vào thì dù có nhìn hay không, sau này cuộc sống của Vương đại tẩu cũng không khá lên được, nếu là người tính tình yếu đuối, có khi cũng sẽ mất mạng.

Người nhà họ Vương ai cũng hiểu chuyện, chẳng ai thèm để ý đến Minh Thúy Hoa. Ông cụ Vương lập tức ném cái tẩu thuốc xuống đất, “Người mà không còn thì chẳng còn gì hết! Nhà Đại Hải vào để cứu người, sau này ai dám nói một câu đàm tiếu về con dâu ta với đứa trẻ này, nhà họ Vương chúng ta tuyệt đối không tha! Nhà Đại Hải, mau vào đi!”

Tống Nhạc Thiên rất thích nói chuyện với người rõ lý lẽ: “Đại gia à, ta chỉ từng nghe nói qua chứ không biết làm. Nhờ người truyền lời lại cho bà mụ, để bà ấy làm theo là được.”

Nói xong, cậu kéo Lý Nguyệt Hà dặn dò vài câu rồi đưa cho nàng viên đá mà cậu luôn mang bên mình, bảo nàng mang vào giúp.

Lý Nguyệt Hà không hiểu một viên đá nhỏ thì có tác dụng gì, nhưng nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Tống Nhạc Thiên, đoán rằng hẳn có điểm đặc biệt gì đó, bèn nhét vào tay sản phụ, dặn đối phương nhất định phải nắm chặt.

Thật ra Tống Nhạc Thiên cũng không biết viên đá kia có tác dụng gì đặc biệt không, chỉ nghĩ rằng có thể sau này nhờ nó quay về nên vẫn luôn mang theo người. Giờ đưa cho Lý Nguyệt Hà chỉ là nghĩ rằng vật có thể đưa người xuyên không, hẳn không phải thứ tầm thường, biết đâu lại có tác dụng đặc biệt.

Không biết là do cậu xem phim y khoa thật sự hữu ích, hay viên đá kia có hiệu nghiệm thật, mà quá trình sinh nở bắt đầu thuận lợi hơn.

Hơn nửa canh giờ sau, bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc, Lý Nguyệt Hà vội ra báo tin mừng: “Chúc mừng, là một cặp long phượng!”

Vương Đại Dũng vội vàng chạy đến: “Thẩm ơi, còn tức phụ ta thì sao? Cô ấy thế nào rồi?”

Lý Nguyệt Hà cười nói: “Ngươi yên tâm, không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi, mau vào mà xem.”

Người nhà họ Vương lần lượt vào trong, Tống Nhạc Thiên là nam tử nhà khác nên không tiện vào, bèn đứng chờ một bên đợi Lý Nguyệt Hà xong việc để cùng về. Cậu vô tình phát hiện Minh Thúy Hoa đang rời đi với vẻ mặt rất khó coi, trong lòng bỗng dấy lên nghi ngờ. Tại sao bà ta lại mong Vương gia đại tẩu chết, nhưng lại cứ bám trụ mãi đến khi đứa bé chào đời?

Trên đường về, Tống Nhạc Thiên không nhịn được tò mò, hỏi Lý Nguyệt Hà. Lý Nguyệt Hà kể rằng ngày xưa khi chưa xuất giá, Minh Thúy Hoa và Lưu Đại Ni từng rất thân thiết. Sau này vì Lưu Đại Ni gả cho Vương Đại Lực, hai người mới trở mặt.

Tống Nhạc Thiên lập tức tự biên trong đầu một đoạn phim cẩu huyết kiểu bạn thân và bạn trai cùng phản bội nữ chính đáng thương, dù sao trước kia cậu cũng từng xem nhiều phim gia đình như thế, tình tiết kiểu này chẳng thiếu.

Chuyện cụ thể thế nào, Lý Nguyệt Hà không nói nhiều, nhưng ý trong lời rất rõ: nguyên nhân trở mặt không nằm ở Lưu Đại Ni, tức là lỗi không phải do nàng. Tống Nhạc Thiên trong đầu không có lấy một dấu phẩy, chuyển ngay sang tình tiết tiếp theo, tốc độ mượt mà hơn cả Dove.

Cả đêm mệt mỏi, Lý Nguyệt Hà lên giường là ngủ ngay, còn Tống Nhạc Thiên cứ trằn trọc mãi không yên. Con người đều có lòng hiếu kỳ, mà cậu lại còn hiếu kỳ hơn cả mèo. Lý Nguyệt Hà nói nửa chừng lại thôi khiến lòng Tống Nhạc Thiên như bị trăm con mèo cào, không tài nào ngủ được.

Lăn qua lăn lại, Tống Nhạc Thiên bỗng cảm thấy hình như ngoài cửa sổ có thứ gì đó lóe lên, chớp mắt một cái thì lại chẳng thấy gì nữa. Cậu lập tức tỉnh táo, bật dậy ngay. Ngôi nhà này chỉ có thể che mưa chắn gió, nếu có đạo tặc phá cửa xông vào thì chẳng ngăn nổi.

Cậu cẩn thận ra ngoài kiểm tra, đi một vòng quanh nhà cũng không thấy ai, không khỏi gãi đầu, chẳng lẽ là mình mệt quá, hoa mắt nhìn nhầm? Khi quay lại nhà, trong lòng còn vướng bận, cũng không còn hứng tưởng tượng tiếp, bèn kéo con búp bê bện bằng rơm đến bên cạnh rồi nằm xuống ngủ.

Trời đã hửng sáng, có người dậy sớm đã bắt đầu mở mắt, còn hai người đang căng thẳng lẫn mệt mỏi thì mới vừa thiếp đi.

Trong phòng bỗng xuất hiện một người không biết vào từ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lý Nguyệt Hà trước, nhìn nàng rất lâu, rồi lại nhìn Tống Nhạc Thiên nhưng không đến gần. Hắn luôn cảm thấy người này bề ngoài lúc nào cũng cười ngốc nghếch, nhưng thực chất thì cảnh giác rất cao.

Hai người cứ thế ngủ đến trưa hôm sau, Lý Nguyệt Hà cũng đã nghỉ ngơi đủ, liền túm lấy Tống Nhạc Thiên hỏi: “Viên đá kia của con là bảo bối đúng không?”

Tống Nhạc Thiên sững lại: “Sao người lại nghĩ vậy?”

Lý Nguyệt Hà đáp: “Bà mụ đỡ đẻ nói những cách con dặn bà ấy làm, bà ấy chưa từng nghe qua, cảm thấy không đáng tin. Sau đó thấy Đại Ni không ổn đành liều thử, vậy mà có hiệu quả thật. Nương nghĩ bà mụ ấy làm nghề cả nửa đời người, dạng sản phụ nào chưa từng thấy, kinh nghiệm đầy mình, nhất định là nhờ viên đá của con mới cứu được người, nên đặc biệt trả lại cho con.”

Tống Nhạc Thiên nhất thời không nói được gì. Ban đầu khi Lý Nguyệt Hà trả lại viên đá, cậu cũng không nghĩ gì, dù sao cũng là vật hoàn trả về chủ rất bình thường. Nhưng giờ lại khác, trong mắt người ta, đó là một bảo vật cứu mạng, thế mà vẫn không hề do dự trả lại, chẳng có chút lòng tham nào.

Cảm khái một hồi, Tống Nhạc Thiên lại càng suy nghĩ nhiều hơn. Phim truyền hình phần lớn là bịa, chưa chắc có căn cứ y học, lại còn không có dụng cụ hỗ trợ nên lúc ấy cậu cũng chỉ là bốc đồng nói thử xem sao, thật ra cũng không chắc. Người được cứu, có lẽ thực sự là nhờ viên đá kia?

Nghĩ lại, viên đá mà bạn cùng phòng cậu nhặt được là loại nguyên thạch hiếm có, vậy viên của cậu biết đâu cũng có chỗ đặc biệt. Dù sao bản thân cậu còn xuyên không được cơ mà. Nghĩ tới đây, cậu lại lấy viên đá ra ngắm kỹ.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lý Nguyệt Hà vội nói: “Con mau cất đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Tống Nhạc Thiên dở khóc dở cười: “Người yên tâm, dù người ngoài có thấy cũng chỉ tưởng là hòn đá bình thường thôi.”

Bên ngoài, Vương Đại Dũng gõ cửa: “Thẩm ơi, là ta, Đại Dũng đây.”

Tống Nhạc Thiên vội ra mở cửa, thấy Vương Đại Dũng xách theo một rổ trứng gà, còn có nửa miếng thịt heo và một con gà mái còn đang giãy đành đạch.

Lý Nguyệt Hà ngạc nhiên: “Ngươi làm gì vậy?”

Vương Đại Dũng cười: “Thảm ơi, mạng của Đại Ni nhà ta là nhờ tức phụ của Đại Hải cứu về, đây là việc nên làm. Mấy thứ này không nhiều, mong thẩm đừng chê.”

“Ngươi nói gì vậy, ta và Đại Hải cũng từng nhận được không ít sự giúp đỡ của nhà ngươi, là người cùng thôn xóm, giúp nhau là lẽ đương nhiên.” Lý Nguyệt Hà nhất quyết không chịu nhận, “Vợ ngươi vừa mới sinh xong, mấy thứ này giữ lại để bồi bổ cho nàng đi.”

“Thẩm à, xin thẩm cứ nhận đi, tháng ở cữ của Đại Ni chắc chắn sẽ không để nàng ấy thiếu thốn đâu. Nhưng ơn cứu mạng thì không thể xem nhẹ.” Vẻ mặt Vương Đại Dũng nghiêm túc, “Ta biết nếu đưa bạc thì thẩm không nhận. Vậy nên mấy thứ này chỉ là chút lòng thành. Từ giờ trở đi, mạng của Vương Đại Dũng này đặt ở đây, thẩm có việc gì, cứ việc sai bảo.”

Lý Nguyệt Hà vội đánh nhẹ lên người hắn: “Cái thằng này, nói linh tinh gì thế. Đại Ni vừa sinh xong, đừng nói mấy lời xui xẻo đó.”

Nhắc đến vợ và con, Vương Đại Dũng lại nở nụ cười ngốc nghếch. Hai người đùn đẩy vài lần, cuối cùng cũng để lại đồ. Mùa hè thức ăn dễ hỏng, mà lòng thành người ta như vậy, đem đi bán lấy tiền thì không hay, Lý Nguyệt Hà có chút do dự.

Tống Nhạc Thiên lập tức mở chế độ tưởng tượng tiêu cực, chạy thẳng về hướng tệ nhất: “Đừng nói là người định cho nhà họ Minh đấy chứ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play