Bình thường bị Minh Thúy Hoa mắng chửi không ít người, nay hiếm khi thấy nhà bà ta xảy ra chuyện, ai nấy đều bu lại xem náo nhiệt không chịu đi. Minh Thúy Hoa sao cam lòng để người ta cười vào mặt mình, vừa đánh vừa mắng, cào cho chồng mình đầy mặt vết máu. Mà chồng bà ta cũng không chịu thua, đánh bà ta tím mặt sưng mũi.
Lý Nguyệt Hà đi ngang qua đúng lúc gặp chuyện, bị đám người xem náo nhiệt kéo lại: “Nguyệt Hà à, tức phụ nhà các ngươi đúng là lợi hại quá chừng, ở nhà chắc ngươi bị bắt nạt không ít nhỉ. Ta nói rồi, lấy vợ thì đừng lấy người quá dữ, ngươi xem nam nhân và bà bà của Minh Thúy Hoa đó, ngày nào cũng bị bà ta ức hiếp, chậc chậc…”
“Ngươi im cái miệng lại đi,” Vương a bà nói: “Minh Thúy Hoa mà so với tức phụ Đại Hải? Một trời một vực chứ chẳng đùa, nói năng linh tinh không sợ Diêm Vương niêm miệng à.”
Nhà họ Vương người đông lại tử tế, đều là người có uy tín trong thôn, các nhà ít nhiều gì cũng từng được họ giúp đỡ, tuy không quyền thế như nhà họ Minh, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì trước mặt họ. Người nhiều chuyện kia thấy bà cụ họ Vương lên tiếng, đành ngượng ngùng im lặng.
Tức phụ Vương Đại Dũng lên tiếng: “Ta thì thấy Đại Hải lấy được tức phụ lợi hại thế cũng tốt, để Nguyệt Hà thẩm đỡ bị bắt nạt nữa.”
Người ta nói cửa goá phụ nhiều thị phi, Lý Nguyệt Hà một mình nuôi Minh Hải, lại bị nhà họ Minh năm lần bảy lượt giở trò, dù có Vương a bà bảo vệ, cũng chẳng ít lần khổ sở. Kẻ lợi dụng chiếm tiện nghi, người đến cửa buông lời thô tục, lời đồn nhảm nhí chẳng dứt nổi.
Từ nhỏ Minh Hải đã hay bỏ sẵn nắm đá trong túi, gặp người đàn ông nào có ý xấu với nương mình là ném đá ngay, ném rất chuẩn, một phát trúng liền. Bên kia muốn bắt nạt một đứa trẻ lại không được, chỉ đành tức tối căm giận.
Sau mấy năm đó, cuộc sống của Lý Nguyệt Hà quả thực dễ thở hơn nhiều. Khi Minh Hải đi lính cũng xem như là người của triều đình, thêm vào đó là nhà họ Vương chăm sóc, những chuyện lộn xộn cũng ít dần. Mấy năm nay, nhà họ Minh thấy Minh Hải mãi chưa về, số bạc bị cướp Lý Nguyệt Hà cũng không nói ra, vợ của Vương Đại Dũng lại sắp sinh, khó tránh khỏi việc sơ suất bên phía Lý Nguyệt Hà khiến nhà họ Minh càng lộng hành, thành ra mới có chuyện Minh Thúy Hoa và Hoàng Đại Lực làm loạn lần đó.
Trùng hợp làm sao, hai người còn chưa làm nên chuyện đã bị Tống Nhạc Thiên bắt gặp. Phải nói cậu đến thật quá đúng lúc, khi phát hiện ra mọi chuyện, suýt nữa cảm thấy bản thân là con cưng trời chọn.
Tuy hả giận rồi, nhưng trong lòng Tống Nhạc Thiên vẫn thấp thỏm. Trong mắt cậu, Lý Nguyệt Hà là người rất hiền lành, mà hiền lành đến mức quá đáng. Cậu lo nàng sẽ không vui, nhưng điều khiến cậu bất ngờ là, Lý Nguyệt Hà không những không trách, ngược lại còn khen cậu làm tốt.
Tống Nhạc Thiên hơi bất ngờ: “Người không trách con à? Dù sao đó cũng là cô ruột của Đại Hải ca, con tưởng người sẽ giận lắm chứ.”
“Có gì mà giận,” Lý Nguyệt Hà dừng một chút, hỏi: “Con thấy ta quá nhu nhược à?”
Tống Nhạc Thiên mím môi, nhu nhược thì chưa tới mức, nhưng đúng là có hơi kiểu thánh mẫu.
“Cha của Đại Hải mất sớm, khi đó là vì cứu ta mà qua đời,” Sắc mặt Lý Nguyệt Hà có chút đau buồn, “Lúc đó ông ấy là lao động chính trong nhà, bà cụ cũng vì bị sốc mà yếu đi nhiều. Vì cái mạng của ông ấy, nhà họ Minh có làm gì, ta đều nhịn cả.”
Tống Nhạc Thiên nhìn Lý Nguyệt Hà nhớ tới chồng đã khuất, nghĩ thầm chắc tình cảm phu thê họ tốt lắm, thật đáng tiếc. Vốn là cẩu độc thân từ trong trứng, đừng nói yêu đương, đến một người để thầm thương trộm nhớ cậu cũng chẳng có. Cha mẹ ly hôn sớm lại chia tay không êm đẹp, cô giáo từng tốt với cậu thì bị bạo hành gia đình nên cậu thật sự chẳng hiểu nổi tình cảm thế nào mà khiến một người nhớ mãi không quên sau khi chồng mất hơn hai mươi năm. Nhưng cậu hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Hà.
Thái độ của Lý Nguyệt Hà rất rõ ràng, nàng nhịn nhà họ Minh là vì mạng của chồng, nhưng không có nghĩa những người xung quanh cũng phải nhịn. Cho nên nàng chưa từng dạy Minh Hải phải nhẫn nhịn, đến Tống Nhạc Thiên bây giờ cũng không có ý định để cậu phải nhịn.
“Thúy Hoa ăn nói bậy bạ là do bà ta sai, bà ta bịa chuyện nói xấu con thì đáng bị đánh. Con cứ yên tâm, nương hiểu lý lẽ, sau này cũng không cần nín nhịn nữa, ai đáng đánh thì đánh, đáng mắng thì mắng, họ chẳng dám làm gì đâu.”
Tống Nhạc Thiên cười, nghĩ nếu không vì cái dây dưa với cha của Minh Hải, có khi tính cách Lý Nguyệt Hà thật sự chẳng để ai bắt nạt nổi, mà cậu lại rất thích cái tính cách ấy.
“Không nghĩ tới họ nữa, hôm nay vào núi nhặt được mấy quả trứng vịt trời, tối nay chúng ta cải thiện bữa ăn một chút.”
Thấy cậu xắn tay áo, Lý Nguyệt Hà vội ngăn lại: “Để nương làm là được, con mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Tống Nhạc Thiên ngượng ngùng xoa mũi. Mấy hôm trước cậu cứ tưởng mình xem nàng nấu ăn hằng ngày là đã biết dùng bếp củi, hăm hở xắn tay thử, kết quả chẳng khác gì nổ bình gas. Lý Nguyệt Hà không dám để cậu làm nữa, dù gì trứng vịt với họ mà nói cũng là đồ quý. Lý Nguyệt Hà đánh trứng vịt ra, trộn với rau dại thái nhỏ rồi hấp chín, bưng nguyên bát đặt trước mặt Tống Nhạc Thiên: “Mau ăn đi.”
Tống Nhạc Thiên vội đẩy lại: “Người cũng ăn đi ạ.”
Lý Nguyệt Hà cười nói: “Nương không thích ăn trứng vịt, con ăn nhiều một chút để bồi bổ, nhìn con gầy quá.”
Tống Nhạc Thiên thấy mắt cay cay, cậu từng nghe kể nhiều người mẹ sẽ để đồ ngon cho con, nhưng bản thân chưa từng trải qua, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải. Trong lòng cậu, người nhà thực sự là phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, không cần ai phải hy sinh, cũng chẳng cần để dành riêng cái tốt cho ai. Cậu cũng không định ăn một mình, điều khiến cậu cảm động là tấm lòng của Lý Nguyệt Hà dành cho mình. Hai người kéo qua kéo lại một lúc, cuối cùng chia đôi mỗi người một nửa.
Tính ra thì Tống Nhạc Thiên đã xuyên đến đây được hơn chục ngày. Ăn uống không ra sao, mỗi ngày chủ yếu là cơm gạo lứt với rau dại, nhưng ở trong thôn, nhà có điều kiện cũng chẳng phải bữa nào cũng có gạo trắng, nhà nghèo thì đến cơm gạo lứt cũng chẳng đủ ăn. So ra như vậy, cậu thấy mình cũng còn may mắn. Có điều trong bụng lâu ngày không có chút thịt cá nào, dạ dày cứ thấy trống rỗng.
Trứng vịt tuy không hẳn là món mặn nhưng hơn hẳn rau dại. Tống Nhạc Thiên cảm thấy nửa tháng rồi cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê, đến mức còn ợ một cái.
Lý Nguyệt Hà thấy vậy xót xa: “Nương đã nhờ Vương a bà bắt giúp vài con gà con, nuôi lớn rồi thì mỗi ngày con đều có trứng mà ăn.”
Lý Nguyệt Hà chăm chỉ chịu khó, ngoài cái nhà hơi nát thì cuộc sống cũng tạm ổn. Chỉ nhìn việc bữa nào cũng để Tống Nhạc Thiên ăn no là đủ thấy rồi. Ban đầu nàng cũng nuôi gà vịt, nhưng Tống Nhạc Thiên tới hơi xui, mấy tháng trước gà vịt trong làng bị bệnh, chết sạch cả. Không thì chuyện mỗi ngày ăn trứng cũng chẳng phải nói suông.
Đất trong làng phân theo đầu người, nhà họ cũng có phần, nhưng thường bị nhà họ Minh giành cày. Lý Nguyệt Hà không chấp, trước giờ đều dựa vào thêu thùa đổi lấy ít bạc để nuôi con. Giờ tiền Minh Hải gửi về bị nhà họ Minh cướp gần hết, chi tiêu trong nhà chỉ trông vào tiền đổi được từ việc thêu thùa khiến Tống Nhạc Thiên cảm thấy có lỗi. Dù sao cậu không phải vợ thật của Minh Hải, cứ thấy như ăn nhờ ở đậu, bèn bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Nghĩ tới kiếm tiền, Tống Nhạc Thiên lại không nhịn được mà chê bai cái không gian của mình. Không gian của người ta thì linh đan diệu dược gì cũng có để bán ra bạc, còn của mình? Haiz, đúng là so hàng thì chỉ muốn quăng đi.
Tống Nhạc Thiên nghĩ mình là người thời hiện đại, chắc phải có nhiều kỹ năng, mà thực tế cậu có thể thiết kế kiếm tiền nếu có máy tính. Cậu cũng có thể dạy nhạc kiếm tiền nếu có nhạc cụ. Làm bánh kiếm tiền cũng được nếu có lò nướng và điện…
Cậu cũng từng nghĩ có thể dạy học vì thành tích học tập tốt, nhưng trẻ con thời này chẳng cần học mấy môn hiện đại. Theo chế độ khoa cử thời nay, cậu dạy tụi nhỏ kiểu gì chắc cũng không đỗ được tú tài.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Nhạc Thiên đau lòng phát hiện, kỹ năng của bản thân đều bị giới hạn bởi thời đại. Ở hiện đại thì sống tốt không vấn đề, còn ở đây… nhiều việc muốn làm cũng không có đất dụng võ, ngay cả nấu ăn cũng không làm nổi. Ngoài việc xách nước, nhặt củi thì chẳng còn giúp được việc gì.
Vài ngày sau, Lý Nguyệt Hà thấy cậu có vẻ u sầu: “Dạo này thấy con không vui, là nhớ Đại Hải sao?”
“Ừm, dạ?” Tống Nhạc Thiên buột miệng đáp, rồi mới thấy không ổn, nhưng cũng chẳng biết giải thích sao. Cậu rõ nếu nói mình thấy vô dụng vì chẳng làm gì được, chắc chắn Lý Nguyệt Hà sẽ bảo không sao cả, vậy cậu càng thấy buồn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Nhạc Thiên đành thuận theo suy đoán của nàng, giả bộ là mình nhớ Minh Hải.
Lý Nguyệt Hà với vẻ từng trải nói: “Vợ chồng trẻ đang lúc tình sâu nghĩa đậm mà phải xa nhau, cũng khó chịu thật. Nương hiểu mà.”
Tống Nhạc Thiên: “…” Tôi không phải, tôi không có, đừng đoán mò!
Cậu nhớ hồi nhỏ từng nghe câu gì mà không có khó khăn thì tạo khó khăn để vượt qua. Ừm, hình như nhớ nhầm rồi, nhưng không sao, quan trọng là tuyệt đối không thể ăn không ngồi rồi.
Từ hôm sau, Tống Nhạc Thiên bắt đầu tích cực tìm việc làm. Chớp mắt đã hơn hai tháng trôi qua, cậu dựa vào sức mình khiến cái nhà tồi tàn này biến thành cái nhà bớt tồi tàn hơn. Nghe thì có vẻ không tiến bộ bao nhiêu, nhìn cũng không rõ thay đổi lớn, nhưng người sống trong đó thì cảm nhận rõ khác biệt.
Mấy ngày nay, người trong làng rảnh rỗi hay liếc qua liếc lại, dù sao trong nhà bỗng có thêm một người đàn ông, còn nói là con dâu, ai mà không tò mò.
Tống Nhạc Thiên biết cả, nhưng không bận tâm. Người hiện đại sống giữa môi trường bị rò rỉ thông tin hằng ngày, chút tò mò này có là gì, chỉ cần không nói thẳng vào mặt cậu thì chẳng tính là chuyện gì. Bà cụ họ Vương chớp được cơ hội là khen lấy khen để, nào là Đại Hải cưới được vợ tốt, khiến Lý Nguyệt Hà cười không khép miệng nổi.
Vợ của Đại Dũng sinh con vào ban đêm, bà đỡ là người có kinh nghiệm. Mới bắt đầu kêu đau không lâu đã phát hiện không ổn, liền báo trước rằng e là ca sinh này sẽ khó, sợ cuối cùng chỉ giữ được một người.