Sự lo lắng của Tống Nhạc Thiên không phải không có lý. Nếu là Lý Nguyệt Hà trước kia thì đúng là có thể làm thế thật, nhưng lần này thì không. Một là không thích hợp, hai là nàng muốn để dành lại bồi bổ thân thể cho Tống Nhạc Thiên. Chỉ là lý do thứ hai nàng sẽ không nói ra.
Lý Nguyệt Hà: “Sao có thể chứ. Với bộ dạng Minh Thúy Hoa tối qua, ta mà gửi đồ của Đại Dũng sang nhà họ Minh thì chẳng phải vả thẳng vào mặt đứa trẻ đó à.”
Tống Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, may quá. Cậu biết Lý Nguyệt Hà vẫn canh cánh chuyện của vong phu, mãi chẳng dứt bỏ được nhà họ Minh, nhưng cậu thì lại không thể chịu nổi cảnh nhà họ Minh sống sung sướng, còn nữ nhân lương thiện này phải chịu khổ.
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định nuôi gà lấy trứng, vừa khéo có thể để cùng lũ gà con đã nuôi trước đó. Còn thịt lợn thì làm thành thịt khô, có thể để được lâu hơn. Còn mấy quả trứng gà này thì…
Tống Nhạc Thiên lên tiếng trước: “Một mình con ăn chắc để hỏng mất, chúng ta cùng ăn thì vừa hay.”
Lý Nguyệt Hà hiểu ý cậu: “Được được, cùng ăn.”
Tống Nhạc Thiên đặt trứng gà vào chỗ mát rồi rời đi. Nhưng đi được vài bước cậu lại quay đầu nhìn, nếu không nhầm thì cái nồi kia hôm qua không đặt ở vị trí đó. Thực ra cũng không lệch bao nhiêu, chênh lắm thì chỉ bằng một đốt ngón tay, nhưng cậu vốn nhạy cảm với mấy chuyện khoảng cách kiểu này, chỉ sai lệch một chút cũng nhìn ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT