Vào kỳ nghỉ hè và đông, Tống Nhạc Thiên từng làm người chăm sóc bệnh hộ, từng chăm sóc bệnh nhân tiểu đường, còn là trường hợp khá nặng. Ông lão không kiểm soát được miệng ăn, nhưng bệnh tình nghiêm trọng nên phải kiêng cữ, rất khổ sở. Cậu không biết phải chăm sóc ngựa như nào, nhưng con ngựa này theo Minh Hải bao nhiêu năm, chắc chắn hắn biết cách chăm sóc nó, nghe theo không sai được.
Hiếm thấy Tống Nhạc Thiên ngoan ngoãn như vậy, Minh Hải chỉ vào Đại Hắc gật đầu: “Ngươi đúng là biết nhìn người mà hùa theo, mà mặt mũi cũng đủ lớn thật đấy.”
Hắn lại quay sang Tống Nhạc Thiên nói: “Không ngờ con ngựa này lại bị ngươi thu phục rồi. May mà ngươi là phu nhân của ta, chứ nếu là người nước địch thì phiền to đấy.”
Tống Nhạc Thiên dù đắc ý suốt nửa ngày nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ: “Thôi đi, tưởng Đại Hắc nó ngốc chắc? Ngươi với ta sáng tối kề bên, ngươi còn dẫn ta cưỡi ngựa, ai có mắt đều nhìn ra quan hệ không bình thường, nó tất nhiên không phản kháng ta rồi.”
Minh Hải lắc đầu: “Trước đây phó tướng của ta cũng thử cho nó ăn cả buổi chiều, đến cọng rơm cũng không đút được.”
“Cỏ khô thì so được với trái cây tươi à? Khoan đã,” Tống Nhạc Thiên phản ứng: “Ngươi không phải chính là phó tướng sao? Sao còn có phó tướng nữa?”
Minh Hải bất đắc dĩ: “Ta chẳng nói là năm thứ ba nhập ngũ thì đã lập công lên làm phó tướng rồi à? Bao nhiêu năm vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa thăng cấp?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play