Tống Nhạc Thiên bỗng nhiên nhận ra hình như đúng là như vậy, cái ông cha kia của cậu chỉ cần gặp vận đen một lần là cũng đủ để cậu vui vẻ cả nửa năm rồi.
Minh Hải nhân đà nhắc tới chuyện muốn nghe thử chuyện hồi nhỏ của cậu, lấy danh nghĩa muốn hiểu rõ hơn, thực chất là muốn xem cậu có lỡ miệng tiết lộ điều gì liên quan đến thân phận mình không.
Tống Nhạc Thiên lại không muốn nói: “Lúc nhỏ ta sống rất khổ, không muốn nhớ lại.”
Cậu đã nói vậy, Minh Hải cũng không tiện hỏi thêm, hơn nữa vẻ mặt buồn bã kia rõ ràng không phải giả vờ, nghĩ lại dù có sống trong hoàng cung, thân phận cao quý, cuộc sống e rằng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tống Nhạc Thiên hoàn toàn không biết những suy đoán về thân thế của cậu trong đầu Minh Hải càng lúc càng xa rời thực tế, đến mức gần như là bịa ra một nhân vật hư cấu.
Trên đường đi buồn chán, đã không thể kể chuyện thời thơ ấu của Tống Nhạc Thiên, thì cậu liền muốn nghe thử chuyện thời nhỏ của Minh Hải. Thực ra thời thơ ấu của Minh Hải cũng chẳng dễ chịu gì, thậm chí còn khá cực khổ, nhưng may mà có một người mẹ thương yêu hắn, bản thân lại khoẻ mạnh, cường tráng, so ra vẫn hơn Tống Nhạc Thiên một chút.
Nghe Minh Hải kể chuyện khi còn nhỏ, Tống Nhạc Thiên bắt đầu mơ tưởng đến một tuổi thơ được mẹ yêu thương. Hồi nhỏ, cậu được bà chăm sóc, nhưng thực tế thì sức khoẻ của bà khi ấy cũng không tốt, hai bà cháu sống rất vất vả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT