Giường rơm cứng thì đã sao, cho dù là giường đá vụn cũng không thể ngăn nổi một kẻ mê ngủ muốn nướng, nhất là vào buổi sáng. Thế nên đến khi cậu tỉnh dậy thì Lý Nguyệt Hà đã đổ đầy các chum nước rồi.

Tống Nhạc Thiên tỉnh giấc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cứ như cả đêm qua ngủ trên đường ray xe lửa vậy, người mỏi nhừ như bị dần một trận, vất vả ngồi dậy liền bắt gặp ngay hiện trường tự vả của mình. Mấy chum nước bên ngoài đều đầy ắp khiến cậu xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng.

Lý Nguyệt Hà cười nói: “Nếu con mệt thì cứ ngủ thêm đi, nương làm bữa sáng cho.”

Tống Nhạc Thiên lập tức tỉnh táo: “Ờ… nương?”

Chỉ là thuận miệng hỏi lại trong lúc choáng váng, nhưng rơi vào tai Lý Nguyệt Hà lại thành chấp nhận nàng là mẹ chồng, bèn mừng rỡ đáp ngay: “Ừm!”

Tống Nhạc Thiên bắt đầu rơi vào trạng thái sụp đổ, thầm gào lên ba câu hỏi trong lòng: Tôi là ai? Đây là đâu? Đây là mẹ ai?

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Lý Nguyệt Hà, cậu nhất thời không mở miệng để giải thích được. Hôm qua nghe Vương a bà kể lại, cậu đã biết người phụ nữ này hiền lành biết bao, số phận lại khổ cực, mà bản thân mình từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, đối diện với một người lớn luôn đối xử tử tế với mình, cậu không nỡ lòng từ chối. Do dự một lúc rồi cuối cùng cũng chẳng nói gì.

Tống Nhạc Thiên muốn chủ động làm bữa sáng, nhưng cậu chỉ biết dùng bếp gas, còn mấy thứ nồi đất bếp củi ở đây thì hoàn toàn không biết dùng thế nào, nghĩ một hồi bèn nói: “Con lên núi kiếm ít cành cây về sửa lại mái nhà.”

Lý Nguyệt Hà ngăn lại: “Đợi Đại Dũng ca đến rồi đi cùng, trên núi nhiều rắn rết thú dữ, con chưa từng vào rừng, đi một mình nguy hiểm lắm.”

Đang nói thì Vương Đại Dũng đã vác một bó lớn cành cây tới: “Thẩm ơi, ta đến giúp sửa mái nhà đây.”

Vẻ mặt Tống Nhạc Thiên vô cùng đặc sắc. Thôi, khỏi đi nữa, người ta đã về rồi. Dù sao đang sống nhờ ở đây, không động tay giúp đỡ thì cũng ngại. Vương Đại Dũng leo lên mái chỉ vài bước là tới, Tống Nhạc Thiên nghiên cứu cả buổi cuối cùng đành chọn cách đứng dưới đưa đồ.

Vương Đại Dũng bật cười: “Tức phụ của Đại Hải à, sao tay run thế, nặng quá cầm không nổi à?”

Cành cây đúng là hơi to, nhưng cũng chưa đến mức không nhấc nổi. Chỉ là Tống Nhạc Thiên vẫn chưa hồi phục, tay vừa mỏi vừa mềm, không khống chế được lực, giống như sau khi leo Thái Sơn cả ngày mà sáng hôm sau phải đi thi thể dục, cứ hễ dùng sức là tay run bần bật.

Tống Nhạc Thiên cố gắng điều khiển tay mình: “Ta cầm được, ngươi yên tâm.”

Vương Đại Dũng cười ha hả: “Mấy hài tử trong thành như các ngươi chưa từng chịu khổ, không quen cũng bình thường, mệt thì nghỉ đi, mình ta cũng làm được.”

Tống Nhạc Thiên không phục, ai bảo người trong thành chưa từng chịu khổ? Cậu bèn nghiêm túc làm, còn phát huy khí thế chạy tám trăm mét lúc thi thể dục thời đi học, gắng sức làm việc. Chẳng bao lâu sau, hai người đã sửa xong mái nhà.

Vương Đại Dũng kinh ngạc: “Không ngờ đấy đệ tức phụ, nhìn người nhỏ con vậy mà làm việc nhanh ra phết.”

Tống Nhạc Thiên muốn phản bác, cậu cũng cao mét bảy lăm đấy chứ bộ. Người ta nói hai mươi ba còn có thể cao thêm, cậu còn chưa sinh nhật hai mươi nữa, vẫn còn hy vọng. Cậu muốn cãi vài câu, nhưng ngẩng đầu thấy Vương Đại Dũng ít nhất phải cao mét chín, đành ngậm miệng từ bỏ. Suy cho cùng, Tống Nhạc Thiên cũng không phải thấp, chỉ là gầy quá. Dinh dưỡng thiếu thốn lâu ngày khiến thân hình không phát triển mấy, đứng cạnh người to cao như Vương Đại Dũng lại càng thấy nhỏ.

Vương Đại Dũng làm động tác so chiều cao, cảm thấy tức phụ mình còn cao lớn hơn Tống Nhạc Thiên, nhắc tới vợ là lại cười tươi rói: “Thẩm ơi, ta về trước đây, tranh thủ trời đẹp đi bắt con cá cho nhà ta bồi bổ thân thể.”

“Đi thong thả.” Lý Nguyệt Hà cảm thán, “Hai vợ chồng người ta tình cảm thật tốt.”

Rồi lại trêu Tống Nhạc Thiên: “Chờ Đại Hải nhà mình về, nhất định sẽ đối xử với con còn tốt hơn thế nữa, cứ yên tâm.”

Tống Nhạc Thiên lập tức đỏ mặt. Sao lại quay về mình nữa rồi?

Lý Nguyệt Hà chỉ tưởng cậu ngại ngùng nên không để tâm: “Đại Hải đi cũng gần mười năm rồi, người đưa tin nói chiến sự yên ổn rồi, năm nay có thể nó sẽ về thăm nhà.”

Nhìn người mẹ với ánh mắt đầy mong mỏi ấy, lòng Tống Nhạc Thiên chợt chua xót. Nghe Vương a bà kể, nơi này mười hai tuổi đã có thể tòng quân, Minh Hải vừa đến tuổi liền theo đi, mà đã đi là gần mười năm, vì bảo vệ đất nước mà bỏ lại người thân phía sau.

Tống Nhạc Thiên tưởng tượng cảnh hai mẹ con chia tay mười năm trước, khi ấy chỉ mới mười hai tuổi, ở hiện đại thì vẫn là học sinh mà ở đây đã ra chiến trường. Nếu năm nay thật sự trở về thì cũng tốt, nhưng... nếu lúc ấy mình vẫn còn ở đây, thì làm sao giải thích sự tồn tại của mình đây?

Nhân lúc Lý Nguyệt Hà ra ngoài, Tống Nhạc Thiên lại vào không gian một lần nữa, vẫn là một vùng bị làm mờ với vô số ổ khóa, cái ổ mà cậu sờ vào lần trước giờ hiện lên con số (1/100). Có vẻ giờ chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ mới mở được.

Nghĩ đến những người khác có linh tuyền linh vật trong không gian, lại nhìn lại một đống mờ mịt của mình, Tống Nhạc Thiên càng thêm thấm thía mức độ xui xẻo của bản thân. Quả nhiên, đã xui thì không có xui nhất, chỉ có xui hơn.

Lý Nguyệt Hà đối xử với Tống Nhạc Thiên rất tốt, có thể thấy nàng muốn dành những gì tốt nhất cho cậu, nhưng điều kiện có hạn, thứ tốt nhất lấy ra được cũng chỉ là mấy chiếc bánh bột ngô Vương a bà đưa cho hôm qua.

Tống Nhạc Thiên đã từng chịu khổ lúc nhỏ, ăn bữa đói bữa no, loại bánh này với cậu chẳng có gì khó nuốt, thậm chí còn thấy ngon hơn cả bánh ngày xưa mình từng ăn, chỉ là hơi khô cổ chút thôi.

Lý Nguyệt Hà nhìn mà xót xa: “Con ngoan, khổ cho con rồi, chờ ít hôm nữa có phiên chợ, nương mua ít đồ ăn ngon cho con, tiền Đại Hải gửi về vẫn còn một ít.”

Tống Nhạc Thiên mấp máy môi, thật sự gọi không ra tiếng nương, mà gọi thẩm lại sợ nàng thất vọng, nghĩ một lúc rồi đành bỏ qua: “Tiền đó người dành dụm vất vả mới có được, tiêu cho con thì uổng phí quá, con là đàn ông con trai, không yếu ớt gì đâu.”

Lý Nguyệt Hà thở dài: “Cũng tại nương dại, lúc mang tiền cho bà cụ không cẩn thận để mấy thúc của Đại Hải phát hiện, bị lấy mất quá nửa, may mà không lâu sau Đại Hải lại nhờ người mang tiền về, mới có chút để chi tiêu.”

Tống Nhạc Thiên muốn hỏi vì sao không kể chuyện này cho con trai, hoặc người đưa tin chẳng lẽ không thấy gì mà không nhắn lại một câu? Nhưng lại sợ khiến nàng đau lòng, đành nuốt lời vào bụng.

“Trước kia nhà còn mua được chút đồ dùng, sau... sau đó cũng chẳng mua thêm nữa.” Lý Nguyệt Hà cười khổ, “May mà còn có Đại Hải là chỗ dựa.”

Tống Nhạc Thiên giận dữ: “Sao không báo quan?”

Lý Nguyệt Hà thở dài: “Báo gì chứ, trưởng thôn họ Minh mà.”

Tống Nhạc Thiên hiểu rồi. Nghe nói ngày xưa trưởng thôn, tộc trưởng trong làng cũng giống như quan tại địa phương vậy. Chỉ cần nàng còn sống ở đây, thì vẫn phải chịu đựng như thế. Tống Nhạc Thiên mềm lòng, không chịu nổi người tốt phải chịu khổ như vậy. Những ngày sau đó, cậu thật sự xem mình là người nhà, cùng Lý Nguyệt Hà ra đồng, gánh nước, thỉnh thoảng còn theo Vương Đại Dũng lên núi.

Rất nhanh, cả làng đều biết Minh Hải ở bên ngoài lấy vợ rồi, giờ người ta về để chống lưng cho mẹ mình.

Một hôm, mấy người trong làng tụ lại giặt đồ, có người hỏi Minh Thúy Hoa: “Nghe nói Đại Hải nhà các ngươi lấy nam tức phụ hả? Nhà Đại Dũng còn nói trông tuấn tú lắm.”

Minh Thúy Hoa sa sầm mặt, bực bội nói: “Xí, lấy cái gì mà lấy, rõ ràng là gian phu của Lý Nguyệt Hà, lần trước ta tới nhà thấy rõ ràng hai kẻ đó mắt đưa mày liếc, ghê tởm chết đi được.”

“Úi, thật hả?” Người kia vốn dĩ miệng đã không sạch, vừa nghe xong liền quay đầu truyền cho người khác.

Tin đồn thì chỉ sợ truyền loạn, vốn đã dễ bị tam sao thất bản, lại thêm kẻ cố tình bóp méo, đến khi truyền tới tai người trong cuộc thì gần như không thể nghe nổi. Khi Tống Nhạc Thiên biết chuyện, lời đồn đã thành cậu là gian phu của Lý Nguyệt Hà, Minh Hải là con ruột của cậu.

Tống Nhạc Thiên cười không nổi, khóc cũng chẳng xong, ai có mắt cũng thấy cậu còn nhỏ hơn Minh Hải, Minh Hải sinh ra thì cậu còn chưa đầu thai nữa là, thế mà người ta vẫn dám bịa ra được!

Lý Nguyệt Hà vì cố kỵ chồng đã mất nên không muốn làm to chuyện với nhà họ Minh, nhưng Tống Nhạc Thiên thì chẳng có gì phải kiêng kỵ. Gặp Minh Thúy Hoa đang tiếp tục ăn nói bậy bạ, cậu lập tức vả cho hai cái, tuyên bố nếu còn nói linh tinh nữa thì xé nát miệng bà ta ra.

Minh Thúy Hoa nổi tiếng chua ngoa trong làng, mười dặm tám thôn cũng khó ai bằng, thấy thế liền ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Đồ trời đánh, ngươi ức hiếp phụ nữ yếu đuối!”

Chưa nói xong đã bị Tống Nhạc Thiên ngắt lời: “Ngươi coi lại tay mình đi, bắp tay to hơn cả thùng nước, còn dám gọi là yếu đuối? Ối trời, yếu ghê cơ!”

“Ngươi!” Minh Thúy Hoa thấy khóc không ăn thua, lập tức chửi bới, miệng thối đến mức mọi người xung quanh cũng phải lùi lại tránh bị vạ lây.

Tống Nhạc Thiên tự nhận là người có văn hóa không nói tục, nhưng không có nghĩa là không biết chửi người. Không cần một từ tục tĩu nào, cậu vẫn có thể mắng suốt một canh giờ không lặp lại, phản ứng nhanh, ngữ điệu ổn định, dễ dàng áp đảo.

Minh Thúy Hoa trình độ văn hóa không cao, lời của cậu nói bà ta chẳng hiểu hết, nhưng những câu hiểu được thì chẳng có câu nào không tức chết người. Huống hồ tốc độ nói của cậu còn nhanh hơn, âm lượng lại đều đặn, khiến bà ta bị ép đến mấy bước không nói nổi lời nào.

Tống Nhạc Thiên còn chưa đã thèm: “Cạn lời rồi à?”

Minh Thúy Hoa nghẹn mãi mới bật ra được câu: “Ngươi ức hiếp mẹ con ta góa bụa...”

Chưa kịp nói xong thì đã bị nam nhân nhà bà ta tát cho một cái: “Lão tử còn sống sờ sờ đây, góa cái rắm!”

Chồng Minh Thúy Hoa là kẻ vô dụng, chuyện trong nhà đều do vợ quyết định. Ban nãy còn hóng chuyện chung với mọi người, giờ nghe vợ tự nhận là góa phụ thì chịu không nổi, không phải rủa mình chết còn gì? Thế là nổi khùng ra tay.

Minh Thúy Hoa hoảng hốt: “Thường ngày ngươi là tên nhát như cáy cũng được đi, giờ dám đánh lão nương à?”

Thế là cũng chẳng thèm mắng Tống Nhạc Thiên nữa mà quay qua vật lộn với chồng, người xung quanh còn cười ầm lên cổ vũ.

Tống Nhạc Thiên bĩu môi, tự mình rời đi. Một tên đàn ông chỉ biết giở trò trong nhà, một bà vợ độc mồm độc miệng, đúng là rùa đen gặp đậu xanh, chẳng ai hơn ai, ở cùng nhau cũng đỡ làm hại người khác, coi như tích đức vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play