Tống Nhạc Thiên hiếm khi thấy vẻ mặt cạn lời như thế trên mặt Minh Hải, trong lòng lập tức vui như mở hội. Mấy câu chuyện cậu kể đều có nguyên mẫu, đều từng lên tin tức ở thế giới cậu sống, chỉ là kết cục không phải như thế. Lúc đó xem thấy rất bực mình, giờ nhớ lại vẫn thấy khó chịu nên mới sửa thành một kết cục sảng khoái hơn một chút. Tuy vẫn không hoàn toàn như ý, nhưng ít nhiều cũng có cảm giác hả lòng hả dạ.
Minh Hải ban đầu chỉ thuận miệng đổi sang một chủ đề khác, ai ngờ bị kéo đi xa tít, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm qua đến phía nam mà chưa đi dạo kỹ, hôm nay đi nữa nhé?”
Tống Nhạc Thiên cảm thấy cậu với phía nam thành đúng là xung khắc, không thích hợp đi chơi bên đó, dứt khoát từ chối: “Giờ mình đang ở tận đầu bắc thành, ta phải nghĩ không thông đến mức nào mới mò tận nam thành? Xa vậy không thấy mệt chắc?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy một nam một nữ đi ngang qua, trông như phu thê. Người nam đề nghị đi dạo nam thành, người nữ vui vẻ gật đầu: "Được đó, tiện đi dạo luôn, có xa mấy đâu.”
Minh Hải quay sang nhìn Tống Nhạc Thiên, khóe miệng cong lên thành một đường cong đầy ẩn ý.
Tống Nhạc Thiên ngửa mặt than dài, bị vả mặt ngày càng nhanh, hơi đau thật. Cậu im lặng một lúc, giơ tay che má trái: "Ngươi muốn cười thì cứ cười đi, đừng nghẹn mà chết đấy!”
Minh Hải thắc mắc: "Ngươi che mặt làm gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play