Trước lời kháng nghị nhẹ nhàng của Minh Hải, Tống Nhạc Thiên từ chối rất thẳng thừng: “Ta thấy ra ngoài làm việc buổi tối thuận tiện hơn ban ngày nhiều, tiện lắm luôn đó.”
Minh Hải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta sang phòng bên thăm nương một chút.”
Chân trước hắn vừa ra khỏi cửa, Tống Nhạc Thiên liền chốt cửa ngay sau lưng, xoay người tiến vào không gian. Cậu đã tự chuẩn bị tâm lý rất tốt, nghĩ rằng bất kể hôm nay trong không gian có xảy ra chuyện gì thì mình cũng có thể tiếp nhận hoàn hảo. Thực tế chứng minh, tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực thì tàn khốc. Cậu vừa vào không gian thì đúng lúc bắt gặp cảnh hài hòa giữa gà mái lớn và rắn hoa.
Cảnh tượng ấy thật sự quá sức công phá tâm lý, Tống Nhạc Thiên không nhịn nổi nữa, sụp đổ hét lớn: “Hai ngươi không thể tránh chút được sao? Dù gì cũng lên cây đi? Hay trốn ra sau vườn thuốc cũng được mà?”
Hiển nhiên, hai kẻ kia căn bản không xem cậu ra gì, có điều ít ra cũng có chút biết ngượng, lề mề bò ra sau thân cây.
Tống Nhạc Thiên thở phào một hơi, lập tức đi kiểm tra mấy cây thuốc mình trồng trước đó, sinh trưởng đều rất tốt, chỉ là cậu không nhận ra được đó là cây gì. Cậu nghĩ chắc phải kiếm thời gian mua một cuốn y thư, không cần học y, ít ra cũng phải biết phân biệt thảo dược.
Chồi non trên gốc cây thì lại không có chút thay đổi nào, cậu cảm thấy khá kỳ lạ. Theo tốc độ sinh trưởng trong không gian, một cây anh đào chỉ ba ngày là có thể lớn và ra quả, chứ nhiều ngày như thế này rồi sao lại chẳng có biến hóa gì? Nhưng cũng có thể đây là chuyện tốt, theo tư duy thông thường, càng kỳ quái thì càng có khả năng là đồ quan trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT