Có lẽ là do bị con rắn hoa và con gà mái lớn kích thích quá độ, trong lòng Tống Nhạc Thiên dâng lên một cảm giác chưa từng có: muốn yêu đương, yêu đến mức thế giới tràn ngập yêu thương.
Suốt cả ngày, Minh Hải cứ cảm thấy ánh mắt Tống Nhạc Thiên nhìn mình có gì đó không đúng, không giống như thường ngày.
Tống Nhạc Thiên cố tình trưng ra một ánh mắt đầy tình ý, nhìn Minh Hải một cách sâu đậm, còn tiện thể phóng thêm một cái liếc mắt đưa tình: “Phu quân~?”
Minh Hải nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Mắt ngươi bị co giật à?”
Tống Nhạc Thiên ngửa đầu hít sâu một hơi, nghĩ bụng mình sai rồi, căn bản là không nên tìm người này để yêu đương. Trước đây còn nghĩ gần quan được ban lộc, hai người vốn có danh nghĩa phu phu, thuận thế yêu đương thì đỡ phải tìm người, ai ngờ người này nhìn bên ngoài thì không thẳng, đầu óc lại thẳng đến đáng sợ.
Cậu cảm thấy suy nghĩ của mình quá hạn hẹp. Thân phận phu phu là do người khác hiểu lầm, bọn họ đâu có thực sự thành thân. Thế thì mình hoàn toàn có thể đi tìm người bình thường mà yêu đương, việc gì phải treo cổ trên một cành cây?
Đêm khuya yên tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong những giấc mộng ngọt ngào, Tống Nhạc Thiên đột nhiên ngồi bật dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT