Minh Thúy Hoa còn đang đứng đó chửi bới om sòm, Tống Nhạc Thiên lười không buồn để ý, tự mình ra ngoài dạo một vòng. Mới đi được một đoạn đã thấy một lão thái thái xách giỏ đi tới. Bà thấy cậu lạ mặt, lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”

“Ta là…” Tống Nhạc Thiên lưỡng lự, thật sự không biết nên giải thích thân phận của mình thế nào. Nói mình xuyên không đến đây thì ai tin chứ, khéo lại bị trói lên giàn thiêu luôn cũng nên.

Đúng lúc này, Minh Thúy Hoa cũng chạy ra, hét toáng lên: “Hắn là gian phu của Lý Nguyệt Hà, các người còn bảo Lý Nguyệt Hà bị oan, oan chỗ nào mà oan, ta bắt quả tang tại trận đây này!”

“Câm cái miệng thối của ngươi lại!” Lão thái thái tức giận quát, “Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi câu tam đáp tứ chắc? Cút ngay cho khuất mắt ta!”

Bà lão nhìn thì có vẻ lớn tuổi rồi, nhưng khí thế không nhỏ, không hiểu trên người bà có thứ gì khiến Minh Thúy Hoa sợ hãi, người lúc trước còn dám gào ầm trời vậy mà giờ lủi mất hút.

Mắt Tống Nhạc Thiên sáng lên, nghe giọng điệu này thì bà lão chắc chắn không phải phe của Minh Thúy Hoa rồi. Cậu vội vàng nói: “A bà, cháu là bạn của Đại Hải ca, từng được huynh ấy cứu một lần. Lần này đi ngang qua đây chỉ muốn ghé thăm, nếu huynh ấy không có ở nhà thì…”

Còn chưa nói xong đã bị bà lão cắt ngang bằng một tràng cười sảng khoái, rõ ràng bà vui lắm, “Thì ra ngươi là tức phụ chưa qua cửa của nó à? Bà bà ngươi có kể với ta rồi.” (mẹ chồng ó)

“Hả, hả?” Tống Nhạc Thiên ngây người. Sao tự dưng lại thành “vợ” rồi? Cậu là đàn ông mà, không ai nhìn ra à?

Bà lão vỗ vỗ tay cậu: “Vào nhà ăn bánh bột ngô với a bà nào, mau tới đây.”

Tống Nhạc Thiên thấy tình hình không thể cứ mơ hồ thế này mãi, quyết định bắt đầu từ bà lão để tìm hiểu rõ ngọn ngành. Cậu từ nhỏ đã ăn nói khéo léo, trò chuyện một lúc với bà lão đã nắm được sơ bộ mọi chuyện ở đây.

Nhà họ Minh là dòng họ lớn trong làng, Minh Hải sinh ra sau khi cha mất. Nương hắn là Lý Nguyệt Hà, sức khỏe yếu, mãi đến vài tháng sau khi chồng mất mới phát hiện mang thai hơn bốn tháng. Nhưng chẳng ai tin, đều nói bà mang thai hoang, chẳng ai cho vào nhà, còn bảo bà làm hỏng phong thủy nhà họ Minh.

Lý Nguyệt Hà đành nhờ người tốt bụng ở thôn bên dựng tạm một căn nhà rách nát nuôi con khôn lớn. Lớn lên, Minh Hải càng giống cha như đúc, ai nhìn cũng biết là con ruột, nhà họ Minh lại lật mặt, nói bà cướp mất con của họ nhưng chẳng ai tin mấy lời đó.

Tuy cuộc sống khổ cực, nhưng Lý Nguyệt Hà là người tốt, có người trong thôn giúp đỡ nên hai mẹ con cũng sống tạm được qua ngày. Minh Hải cũng ngoan ngoãn, dù thiếu dinh dưỡng vẫn cao lớn khỏe mạnh. Đến tuổi triều đình chiêu binh, hắn bèn tòng quân, cách một thời gian lại nhờ người gửi bạc về nhà.

Cuộc sống vốn có chút hy vọng. Ngày trước, lão thái thái nhà họ Minh đối xử với Lý Nguyệt Hà không tệ, bà cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng sau này bà cụ già yếu lú lẫn, người nhà họ Minh liền lợi dụng danh nghĩa bà để lừa tiền Lý Nguyệt Hà, lừa không được thì cướp trắng. Dân làng có giúp cũng chỉ được đôi ba lần, ngày tháng càng thêm khổ sở.

Tống Nhạc Thiên nghe xong thấy chua xót. Năm nhất đại học, cậu từng cùng giảng viên về vùng quê khảo sát, thấy những hoàn cảnh mẹ góa con côi là khổ nhất. Gặp phải họ hàng kiểu tinh hoa cực phẩm như vậy, sống sao nổi?

Bà lão vừa nói vừa thở dài, nhưng lại rất nhanh nở nụ cười, “Nhưng giờ thì ổn rồi, dù Đại Hải tạm thời chưa về, có ngươi ở đây thì bà bà ngươi sẽ không bị ức hiếp nữa.”

Bà bà?! Tống Nhạc Thiên bắt đầu thấy rối loạn: “A bà ơi, bà có nhầm gì không ạ?”

“Cái đứa này.” Bà lão cười nói: “Ngại à? Hôm trước người mang tiền tới bảo là Đại Hải cứu được một người, người ta cảm kích quá nên nguyện ý gả cho nó để trả ơn, còn nói sẽ về làng chăm sóc mẹ chồng thay nó. Mới mấy ngày mà ngươi đã tới rồi, yên tâm đi, bà bà ngươi hiền lành lắm, không làm khó ngươi đâu.”

Tống Nhạc Thiên chỉ muốn tự tát mình vài cái. Bịa gì không bịa, lại bịa chuyện ân nhân cứu mạng, giờ thì hay rồi, đụng đúng kịch bản luôn rồi, “À… a bà ơi, cháu là đàn ông mà.”

Bà lão chẳng thấy gì ngạc nhiên: “A bà hiểu mà. Nam tử làm vợ người ta thật không dễ, cháu là đứa biết ơn trả nghĩa, là đứa trẻ ngoan.”

Tống Nhạc Thiên tuyệt vọng. Thôi xong, thế giới này còn có thể cho nam nam thành thân? Cũng hiện đại phết đấy chứ. Thôi thì Minh Hải kia còn chưa biết bao giờ mới về, ít nhất thì giờ cậu có thân phận rồi, ráng sống qua 100 ngày đã rồi tính.

Bà lão nói chuyện thêm vài câu rồi đưa giỏ bánh cho cậu, bảo là bánh bột ngô mới làm, mang về cho Lý Nguyệt Hà ăn. Tống Nhạc Thiên xách giỏ quay về căn nhà xập xệ, nghĩ bụng nên sửa lại mái nhà một chút, dù sao cũng do mình làm hỏng, người ta còn phải ngủ trong đó nữa. Lại nghĩ đến không gian người khác có đầy linh thảo linh bảo, mà của mình thì toàn là gạch mờ, ha ha…

Vừa nghĩ vậy, cậu bèn vào lại không gian đầy mosaic, nhìn quanh vẫn toàn là khóa. Giờ thì cậu cũng hiểu, chỉ cần nghĩ đến là có thể ra vào thoải mái, cái chỗ giống TV kia là để nhìn tình hình bên ngoài, tránh ra vào bất ngờ dọa người, xem ra cũng khá chu đáo.

Vào ra vài lần mà không thấy gì thay đổi, xem ra không thể trông cậy vào không gian để sửa nhà rồi, đành tự thân vận động vậy. Chưa ra ngoài thì đã thấy một nữ tử ăn mặc gọn gàng sạch sẽ bước vào. Nữ tử này ngũ quan hiền hòa, ánh mắt trong trẻo, vừa nhìn đã thấy là người tốt. Tống Nhạc Thiên đoán đây chính là Lý Nguyệt Hà.

Vừa nhìn thấy cậu, đối phương theo phản xạ lùi lại một bước: “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà ta?”

Tống Nhạc Thiên suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên xưng hô thế nào, dứt khoát nói: “Xin hỏi đây có phải nhà của Minh Hải không? Ta tên là Tống Nhạc Thiên, là…”

Cậu do dự. Không muốn nhắc đến cái lý do ân nhân cứu mạng nữa, nhưng lúc nãy lỡ nói với bà lão rồi, chẳng may hai người trò chuyện với nhau thì bị lộ ngay à?

Đúng lúc ấy, ngoài cửa có người đàn ông bước vào, tay cầm vài quả trứng gà: “Thẩm ơi, nghe a bà nói vợ của Đại Hải về rồi, nương ta bảo mang chút quà mừng tới.”

Lý Nguyệt Hà nhìn sang Tống Nhạc Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi: “Thì ra là vậy, trách sao cứ ngượng ngùng không dám nói.”

Nàng càng nhìn cậu càng vừa mắt, đuôi mắt mày đều tươi rói ý cười.

Tống Nhạc Thiên chỉ muốn gào lên, a bà ơi, sao miệng bà nhanh thế?!

Cậu cảm thấy xấu hổ, tránh ánh mắt của Lý Nguyệt Hà, vội tìm đề tài: “Vị này là…”

“À, vui quá nên ta lú lẫn rồi.” Lý Nguyệt Hà vội giới thiệu: “Đây là cháu trai của Vương a bà, Vương Đại Dũng, lớn hơn Đại Hải vài tuổi, ngươi nên gọi là Đại Dũng ca.”

Tống Nhạc Thiên gượng cười: “Đại Dũng ca.”

Vương Đại Dũng cười ngượng, mặt đỏ bừng: “Ừm ừm, vậy, thẩm ơi, ta về trước đây. Chúc mừng nha.”

“Đợi đã.” Lý Nguyệt Hà cúi xuống khe bếp lò, lấy ra một túi cỏ tranh nhỏ, rút ra một cái mạt ngạch, Chưa đầy hai tháng nữa là vợ ngươi sinh rồi, ta có làm cái này, mang về đi.”

Nhắc đến tức phụ, Vương Đại Dũng cười đến ngốc: “Hề hề, cảm ơn thẩm. À mà a bà ta bảo mái nhà thẩm bị dột, mai ta lên núi chặt cành về sửa, đêm nay hai người chịu khó tạm vậy.”

Lý Nguyệt Hà: “Đa tạ.”

Tống Nhạc Thiên hơi chua xót. Một nhà dân bình thường, làm một cái mạt ngạch thôi cũng phải giấu giấu giếm giếm như vậy, có thể thấy Lý Nguyệt Hà bị bắt nạt không ít. May mà có nhà họ Vương giúp đỡ, nếu không một người phụ nữ yếu đuối làm sao chống chọi nổi đám người nhà họ Minh kia mà nuôi con khôn lớn?

Lý Nguyệt Hà thấy sắc mặt cậu không tốt, vội giải thích: “Ta được ở đây là nhờ Vương a bà giúp đỡ. Những năm qua họ giúp chúng ta nhiều lắm, ngươi đừng nghĩ ngợi gì.”

Tống Nhạc Thiên: “Minh Hải… ca, nghe nói mấy năm nay huynh ấy cũng gửi bạc về, muốn để người sống đỡ khổ một chút, sao lại…”

Cậu không biết nên hỏi thế nào, nhưng Lý Nguyệt Hà cũng chẳng giấu giếm: “Ta định để dành bạc cho Đại Hải cưới vợ. Ai ngờ bà cụ đột nhiên bị bệnh, bà ấy lúc sinh thời thương cha Đại Hải nhất, cũng tốt với ta. Ta không nỡ. Nghĩ rằng bạc còn có thể kiếm lại, không ngờ các ngươi phải thành thân nhanh như vậy, lại để ngươi chịu thiệt.”

Tống Nhạc Thiên cảm thấy đầu ong ong. Gì mà thành thân cơ? Nhưng nhìn ánh mắt mong mỏi của Lý Nguyệt Hà, cậu lại chẳng thể nói không được. Đành lấp lửng bảo nàng đừng lo.

Nhà chỉ có một gian, trước đây mẹ con Minh Hải là ruột thịt, ngủ chung một giường cũng chẳng sao. Nhưng cậu là người ngoài, dù có danh nghĩa con dâu cũng không tiện ở cùng, bèn ôm rơm ra phòng sau làm giường.

Lý Nguyệt Hà cũng không nhiều lời, cẩn thận giúp cậu chỉnh sửa rơm, nhặt hết phần nhọn chọc người rồi mới để cậu nằm nghỉ. Tống Nhạc Thiên thấy mắt cay cay, từ sau khi cha mẹ ly hôn, cậu đã lâu không được cảm nhận sự quan tâm từ bậc trưởng bối như vậy. 

Cảm động thì cảm động, nhưng không thể che lấp sự không thoải mái. Đống rơm kia có dày mấy cũng không thể bằng cái giường. Dù gì ký túc xá trường cậu cũng là giường gỗ đàng hoàng, còn đống này… haiz. Tống Nhạc Thiên vừa nằm vừa tự nhủ, bảo bảo khổ bảo bảo không nói, càng nghĩ càng buồn bực, nhưng buồn cũng không về được, chi bằng nghĩ xem sắp tới nên làm gì.

Cậu nằm trong đống rơm, nhìn trời sao qua cái lỗ to trên mái nhà, bắt đầu miên man suy nghĩ. Không biết cái anh đẹp trai nào xui xẻo, lại bày ra vở lấy thân báo đáp, hại mình thành thế này. Có khi giờ người ta với Minh Hải kia đang ân ái thắm thiết, còn mình ở đây không thể chối nổi, haiz, đời khổ quá.

Vốn nghĩ dù sao cũng là trưởng bối, Tống Nhạc Thiên định sẽ chăm sóc Lý Nguyệt Hà thật tốt trong 100 ngày tới. Dù gì mình cũng là sinh viên thời đại mới, đâu thể không sống nổi.

Ai ngờ sáng hôm sau đã bị vả mặt.

Người xưa làm việc từ lúc mặt trời mọc đến khi lặn. Giờ là mùa hè, trời vừa tờ mờ đã sáng. Mà Tống Nhạc Thiên, cái người không ngủ tới sát giờ vào lớp thì không dậy, đương nhiên là vẫn chưa tỉnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play