Sáng sớm hôm sau, người trong thôn vừa thức dậy đã phát hiện củi nhà mình đều đã được chẻ gọn gàng, ngăn nắp xếp ngay ngắn tại chỗ. Trừ nhà họ Minh và mấy nhà có quan hệ thân thiết với họ.
Người dân sống gần núi đều tin vào sơn thần, dân ở đây cũng không ngoại lệ. Phản ứng đầu tiên của mọi người là: sơn thần hiển linh rồi! Thế là sáng sớm đã tụ tập lại ríu rít bàn tán chuyện này. Dĩ nhiên, vẫn là trừ nhà họ Minh.
Sơn thần hiển linh mà lại bỏ qua gia đình lớn nhất trong thôn là sao? Ý là gì? Rõ ràng là nhà họ làm điều ác quá nhiều, đắc tội với sơn thần, bị sơn thần vứt bỏ luôn rồi. Ngay cả mấy nhà có quan hệ thân thiết với họ cũng bị vạ lây.
Vương Đạo còn đặc biệt đến chỗ Tống Nhạc Thiên, kể lại chuyện này cho cậu nghe.
Tống Nhạc Thiên cảm thấy bệnh mình đột nhiên khỏi đến một nửa, chuyện này đúng là thú vị quá thể: “Ấy, sao mọi người biết là sơn thần làm chứ?”
Vương Đạo: “Củi cả thôn đều được chẻ xong rồi mà không ai phát hiện, ngoài sơn thần ra thì còn ai vào đây nữa.”
Minh Hải đưa một bát cháo tới cho Tống Nhạc Thiên: “Muốn không bị người ta phát hiện thì có nhiều cách lắm, ăn cháo trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT