Minh Hải bị cậu nhìn đến bật cười: “Nương tử thấy vi phu đẹp quá à?”
Bầu không khí vốn có chút ngượng ngùng bị một câu nói của Minh Hải hóa giải, Tống Nhạc Thiên nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Phải phải phải, Hải ca ca của ta đẹp nhất.”
Minh Hải: “Đã thấy đẹp, vậy Hải ca ca muốn ăn anh đào lớn.”
Tống Nhạc Thiên không nói gì nữa, người này thật quá ranh mãnh, phòng bị thế nào cũng không xuể. Thật ra nếu Minh Hải muốn ăn anh đào to, Tống Nhạc Thiên cũng không ngại cho, dù gì hai người đều đã hiểu lòng nhau, hắn cũng đã ngầm đồng ý với nguồn gốc không rõ ràng của anh đào lớn, lấy ra cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại Tống Nhạc Thiên bệnh đến mức đi lại còn phải có người dìu, thật sự không thể vào không gian hái, hơn nữa trong đó còn có một con rắn độc làm cậu đau đầu.
Minh Hải không nhận được câu trả lời cũng không để tâm, dường như chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Đi một lúc, Tống Nhạc Thiên liền không chịu đi tiếp nữa: “Cho ta về nằm đi, ta thật sự không đi nổi nữa.”
Minh Hải đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan: “Những thứ hôm qua mang về, ngươi định trồng ở đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT