Minh Hải thấy Tống Nhạc Thiên mồ hôi lạnh túa ra như tắm, đoán là cậu sợ thật rồi, bèn vỗ vai: “Ta đã dẫn ngươi vào đây, nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài an toàn.”
Tống Nhạc Thiên cười khan hai tiếng: “Hay là chúng ta nhổ hết đám cỏ ở đây trước đi? Biết đâu lại tìm được thảo dược giải độc thì sao?”
Minh Hải quả thực muốn Tống Nhạc Thiên cảnh giác hơn một chút, nhưng giờ thấy cậu có vẻ lo lắng thái quá, liền an ủi: “Chi bằng chúng ta nhanh chóng rời khỏi khu vực này, có khi đi khỏi rồi sẽ không sao nữa.”
Trong lòng Tống Nhạc Thiên gào thét, làm sao mà không sao được chứ, rõ ràng là có chuyện! Con rắn đó đã bị ném vào không gian, lỡ lần sau cậu vào trong đó lại bị cắn thì sao? Biết đâu lúc bước vào sẽ thấy một con gà mái đã giãy đạp ngã ngửa, và một con rắn độc đang rình rập chực chờ lao tới cắn người... Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh hãi.
“Cái này... Ta không thể giải thích lý do, nhưng ta nghĩ con rắn đó chắc chắn không còn ở đây nữa. Với lại ta cần thảo dược giải độc, giúp ta tìm thử có được không?”
Nếu Tống Nhạc Thiên nói với giọng sai bảo thì Minh Hải chắc chắn sẽ mặc kệ, nhưng với bộ dạng đáng thương như thế, lòng Minh Hải mềm nhũn, không sao cứng rắn nổi, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được rồi.”
Hai người bắt đầu tìm kiếm theo kiểu trải thảm, mỗi loại thực vật quanh đó đều nhổ một cây, cả gốc lẫn rễ, còn cẩn thận giữ nguyên cả lớp đất ở gốc để bảo vệ, rồi đặt cẩn thận vào trong gùi. Chẳng bao lâu, cái gùi nhỏ của Tống Nhạc Thiên đã đầy ắp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play