Tống Nhạc Thiên cảm thấy như mình vừa tìm được điểm mấu chốt: đúng rồi, bọn họ nào có bái đường đâu, mình hoàn toàn không cần bị kiềm chế!
Minh Hải lại nghĩ khác: “Hiểu rồi, là vi phu làm việc chưa chu toàn, khiến phu nhân chịu ủy khuất, về nhà chúng ta bái đường.”
Tống Nhạc Thiên thở dài, quả nhiên không có cái mặt dày nhất, chỉ có dày hơn, đành cam bái hạ phong,“Được rồi, ta nhận thua, ta muốn tìm thuốc chữa bệnh, ta có bệnh, bệnh thần kinh.”
Trong mắt cậu, nếu nói với người khác rằng mình có một không gian có thể cải tạo giống thì cũng sẽ bị cho là thần kinh, chi bằng trực tiếp nói mình bị thần kinh luôn, câu kia nói sao nhỉ? Không cần qua trung gian hưởng chênh lệch, chơi là phải chơi cho gọn một bước.
Minh Hải hiển nhiên không nghe được lời thật của cậu, không cam lòng, bèn cúi đầu hôn cậu một cái rõ kêu: “Thu lãi trước đã.”
Tống Nhạc Thiên ngẩn người tại chỗ, bị chiếm tiện nghi rồi? Không đúng, thời cổ đại cũng có vụ lãi suất à? Mà thôi, hình như đúng là có thật, thua đậm rồi.
Minh Hải thấy vẻ ngơ ngác của đối phương, tâm trạng lập tức tốt lên, bước nhanh đi trước: “Đi thôi, cố gắng theo kịp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play