Tống Nhạc Thiên đoán trong thuốc bột chắc có hùng hoàng, trong tiểu thuyết đều viết vậy.
Minh Hải cẩn thận rắc thuốc bột xung quanh xong mới trả lời: “Dùng để xua đuổi rắn rết chuột kiến, ngoài hoang dã nguy hiểm lắm, dã thú thì còn có thể dùng vũ lực đối phó, nhưng mấy thứ như rắn rết nhỏ quá không dễ phát hiện, lỡ bị cắn một phát thì nhẹ thì sưng đau chịu không nổi, nặng thì mất mạng luôn.”
Tống Nhạc Thiên rụt cổ lại, bị hắn dọa đến hơi sợ, nếu phải ngủ ngoài trời thì đúng là vào không gian ngủ vẫn an toàn hơn, nhưng lại sợ bại lộ thân phận, hơn nữa trong đó còn có một con rắn... Ừm, có khi còn hơi chật, dù sao diện tích có thể đứng trên mặt đất không lớn, nằm xuống thì chỉ có thể co người lại, nghĩ vậy hình như cũng chẳng tốt là bao.
Minh Hải xong việc, lại lấy từ túi ra một tấm đệm nhỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tống Nhạc Thiên nằm xuống: “Ngươi thể lực kém, ngủ một lát đi, ta canh đêm.”
Tống Nhạc Thiên hơi ngại ngùng: “Không hay lắm đâu, ngươi cũng mệt cả ngày rồi.”
Minh Hải: “Không sao, lúc đánh trận, ta thường xuyên phải thức cả ngày đêm, ngươi ngủ đi.”
Thường xuyên thức khuya không có nghĩa là không mệt, người ta canh đêm nhường cơ hội nghỉ ngơi cho mình, đúng là rất có nghĩa khí rồi. Tống Nhạc Thiên lại lần nữa dao động, muốn đưa Minh Hải vào không gian nghỉ ngơi, với bản lĩnh của Minh Hải, giết con rắn kia chắc không thành vấn đề, như vậy hai người đều có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play