Tống Nhạc Thiên 囧 đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ đưa tay sờ má mình, không cần soi gương cũng biết chắc là mặt mình đã đỏ như gấc rồi.
Minh Hải nãy giờ vẫn cố nín cười, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn nổi, tiếng cười trầm thấp không ngừng vang lên.
Tống Nhạc Thiên mặt căng như dây đàn: “Cười cái gì mà cười.”
“Ta cười…” Minh Hải bước đến trước mặt cậu, cúi đầu nhìn vào mắt, “Cười phu nhân ta đáng yêu.”
Tống Nhạc Thiên thầm mắng: Đáng yêu cái khỉ khô.
Minh Hải đứng quá gần, hơi thở của hai người hòa quyện, khiến Tống Nhạc Thiên tê cả da đầu, cậu khó chịu lùi lại hai bước, muốn thoát khỏi phạm vi áp bức của Minh Hải, nhưng xui xẻo thay, sau lưng lại là tường. Trong đầu Tống Nhạc Thiên bỗng bật ra một cụm từ quen thuộc: kabedon.
Ngay khoảnh khắc cậu nghĩ tới từ đó, Minh Hải đã bước tới một bước, tay trái trông như lười biếng tựa lên tường. Tống Nhạc Thiên mừng thầm vì giờ mình để tóc dài kiểu người cổ đại, chứ nếu là kiểu tóc hiện đại, thì không chừng từng sợi tóc giờ đã dựng đứng cả lên rồi, má nó chứ, đúng là tình tiết máu chó trong truyện ngôn tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play