Tống Nhạc Thiên rất bất ngờ, mình còn có thể đưa ra ý kiến à? Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại rằng mình còn cái thân phận tức phụ ở đây, so với Minh Hải, cậu tất nhiên tình nguyện ở cùng Lý Nguyệt Hà hơn, thế là trả lời: “Ta ở lại chăm, chăm sóc nương.”
Cậu coi Lý Nguyệt Hà như mẹ ruột, nhưng thật sự không thể mở miệng gọi ra nên trước giờ luôn mập mờ cho qua. Lần này thật sự không tránh được, đành dùng âm lượng nhỏ nhất gọi một tiếng nương.
Lý Nguyệt Hà đã quen với trạng thái như thế của cậu, cũng không nói gì thêm, ngược lại Minh Hải thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu rất thú vị, cố ý trêu chọc: “Ngươi nói muốn ở lại với ai cơ?”
Tống Nhạc Thiên liếc hắn một cái, sao người này lại đứng đắn không nổi thế nhỉ?
Lý Nguyệt Hà cười nói: “Nương sống ở trong thôn rất tốt, các hương thân cũng chăm sóc nương chu đáo, các con không cần lo. Phu phu hai đứa cứ chia nhau mãi cũng không hay, Nhạc Nhạc lần này theo Đại Hải đi đi.”
Tống Nhạc Thiên dĩ nhiên là không muốn, Lý Nguyệt Hà là người đơn thuần, cho dù cậu có để lộ sơ hở gì cũng sẽ không bị phát hiện, hơn nữa nàng rất biết ý, biết cậu có điều khó nói thì sẽ không hỏi tới. Minh Hải thì khác, Tống Nhạc Thiên có dự cảm, nếu cứ ở với hắn cả ngày, chỉ cần sơ hở một chút thôi cũng sẽ bị hỏi tới mức đầu sưng mặt mày, thế sống làm sao nổi?
Cân nhắc trước sau một hồi, Tống Nhạc Thiên kiên quyết chọn ở lại cùng Lý Nguyệt Hà. Câu nói đó là gì nhỉ? Cách xa Minh Hải, giữ lấy bình an. Lý Nguyệt Hà không chịu để cậu ở lại, khăng khăng cho rằng phu phu son không thể luôn chia cách, như vậy không tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT