Ninh Thiếu Đình dù sao cũng là người từng trải, dù là trai thẳng nhưng không cản trở việc hiểu biết nhiều, trong cung cái gì mà chẳng có, đến sách bản hiếm cũng không thiếu, muốn biết cũng chẳng khó. Vừa nhìn đã biết ngay Tống Nhạc Thiên gặp chuyện gì, cười cười đầy ẩn ý: “Nhạc gia à, đêm qua vui vẻ dữ ha?”
Tống Nhạc Thiên tức tối: “Nguyên hai canh giờ, cậu hiểu được sao?”
Ninh Thiếu Đình nhướng mày: “Không nhìn ra đó nha, tướng quân của trẫm đúng là thể lực phi phàm.”
Tống Nhạc Thiên nói: “Giờ nghĩ lại, nếu có người đứng ngoài nhắc một tiếng: đến giờ rồi, tiết chế chút đi, thật ra cũng không tệ.”
Ninh Thiếu Đình giật giật chân mày: “Đừng nhắc đến bốn chữ đó, tớ dị ứng tâm lý với nó, đợi lúc nào cậu bị… thiếu thốn, tự khắc sẽ biết bốn chữ này đáng hận đến thế nào!”
Tống Nhạc Thiên cảm thấy bản thân có khi chờ không nổi đến ngày bị thiếu thốn ấy. Với dáng vẻ hiện giờ của Minh Hải, e là chẳng mấy mà sinh ra tâm lý sợ chuyện phòng the. Giờ đây Tống Nhạc Thiên gần như nửa tàn phế, tất nhiên không thể cùng hai vợ chồng họ đi dạo phố. Ninh Thiếu Đình chẳng hề thương tình, phủi mông bỏ đi, để lại mình cậu nằm chán chường trên giường buồn bực.
Khó khăn lắm mới đợi đến tối, cuối cùng cũng cảm thấy miễn cưỡng có thể xuống đất, vậy mà đôi mắt Minh Hải lại đỏ lên. Không hiểu sao mỗi khi động tình mắt hắn lại đỏ rực. Trước kia Tống Nhạc Thiên còn thấy đáng yêu, giờ thì không, đàn ông mới vừa được nếm “mùi đời” thật sự khiến người ta không chịu nổi. Vì sự an nguy của tiểu cúc hoa, cậu vội chui vào không gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play