Tống Nhạc Thiên khi rời đi đã để lại cho Thái phó một đống lễ vật bồi tội, nhưng tuyệt nhiên không để lại danh lợi gì, thật là phong lưu tiêu sái.
Đến phủ Đại tướng quân, đối phương thì trà ngon điểm tâm ngon mà tiếp đãi, nhưng lại không nói một lời, trông hết sức ủ rũ. Tống Nhạc Thiên trong lòng rõ ràng, người khác nuôi vẹt quý đến mấy cũng chỉ là làm thú cưng, xin lỗi đủ là xong nhưng Đại tướng quân thì khác. Từ khi không thể ra chiến trường, con vẹt này chính là niềm an ủi duy nhất của ông, đúng là nuôi như con gái thật sự.
Cậu nói khô cả miệng, vậy mà Đại tướng quân vẫn không chịu để ý đến cậu, lại là Cơm Chiên Trứng bay ra: “Cưới Oanh Ca.”
Tống Nhạc Thiên suýt rớt cả cằm: “Con à, con nói gì cơ?”
Cơm Chiên Trứng vỗ cánh: “Cưới Oanh Ca, cưới Oanh Ca.”
Tống Nhạc Thiên vội vàng bóp cái mỏ nhọn của nó: “Không được nói linh tinh.”
Cơm Chiên Trứng giãy ra, la toáng lên: “Cưới Oanh Ca, cưới Oanh Ca!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT