Sáng hôm sau, khi Tống Nhạc Thiên tỉnh lại thì cảm thấy đầu óc mơ hồ — mình ngủ thiếp đi lúc nào vậy? Mình là ai? Đây là đâu? Mình đang làm gì? Ủa? Thời tiết cũng không tệ, chỉ là hơi tối... trời còn chưa sáng à?
Nghe thấy có động tĩnh trong phòng, Tiểu Ngũ Tử gõ cửa bước vào: “Phu nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm tiểu nhân lo chết đi được.”
Tống Nhạc Thiên phản ứng chậm nửa nhịp, mới hỏi: “Ta sao thế?”
“Không sao cả, chỉ là tối qua ngài uống say, ngủ một mạch hết cả một ngày. Ngài xem, trời tối thui rồi.” Tiểu Ngũ Tử mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trong phòng.
Tống Nhạc Thiên chỉ vào mũi mình: “Ngươi nói gì? Ta say rượu? Chỉ một ngụm đó thôi mà?”
Tiểu Ngũ Tử đáp: “Tướng quân cũng thấy kỳ lạ, còn đặc biệt mời Tiểu Vương thúc đến bắt mạch cho ngài, xác định là không sao rồi mới rời đi.”
Tống Nhạc Thiên thấy đầu hơi đau, đúng là có cảm giác của người bị say rượu, cậu xoa trán hỏi: “Tướng quân đâu rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT