Hai người sau khi làm tổn thương nhau, cùng đến noãn các thăm Cơm Chiên Trứng, vừa bước vào cửa đã nghe một câu chửi thề kinh điển. Tống Nhạc Thiên bản năng trừng mắt nhìn Cơm Chiên Trứng, nó giang hai cánh ra, tỏ vẻ vô tội – thật sự nó không nói câu nào mà.
Cơm Chiên Trứng học nói từ vẹt, giọng điệu líu lo, nói tiếng người mang rõ âm điệu của loài vẹt nên giọng nói rất giống, bảo không phải nó thì cũng khó nói.
Tống Nhạc Thiên nhìn mười con vẹt kia, lại quay sang nhìn Ninh Thiếu Đình: “Không phải cậu nói là mấy con vẹt này không biết chửi người sao?”
Ninh Thiếu Đình gật đầu như giã tỏi: “Đã kiểm tra kỹ hết rồi, không những không chửi, mà còn biết đọc thơ nữa cơ.”
Vừa dứt lời thì lại vang lên một câu chửi thề, lần này Tống Nhạc Thiên tận mắt thấy, đúng là một con vẹt nói ra, nó còn hứng chí diễn luôn một màn chửi lộn ngoài phố, chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà mà không lặp lại một câu nào.
Tống Nhạc Thiên chỉ vào con vẹt đó: “Cậu còn nói nó không biết chửi người?”
Ninh Thiếu Đình cũng bắt đầu hoang mang, lập tức gọi tiểu thái giám trông coi đêm qua đến: “Rốt cuộc là sao đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT