“Cậu là Trì Tầm đúng không?” 

Một giọng nam tươi cười vang lên trên đỉnh đầu. Bàn tay khớp xương rõ ràng chìa ra: “Chào cậu, tôi là Tống Yểu An, rất vui khi được gặp cậu.”

Trì Huân ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt “cún con” cười rạng rỡ. Cô do dự một lát, rồi nắm tay cậu ta.

“Trông cậu y như búp bê Tây Dương vậy, đáng yêu quá.” Tống Yểu An cúi sát, trêu: “Chắc không phải là vị thành niên chứ?”

Trì Huân muốn rút tay lại, nhưng đối phương lại nắm chặt, không rút ra được. Cô mím môi, tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đã thành niên vài tháng rồi.”

“Vậy à? Thế tôi nhỏ hơn cậu một tuổi đấy.” Tống Yểu An sờ cằm. “Bình thường tôi đều gọi các đồng đội khác là ca ca. Giờ cũng gọi cậu như vậy có được không?”

Cách đó không xa, Tạ Tứ Thanh khóe miệng giật giật. Tư Hằng liếc họ, ánh mắt sâu thẳm.

“… Tùy cậu.” Trì Huân cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu ta, hơi ngượng. Hóa ra các thành viên trong đội này đều thân thiết như vậy sao?

“Người này chắc anh đã gặp hôm qua rồi.” Tống Yểu An kéo cô đến chỗ Tạ Tứ Thanh. “Còn đây là đội trưởng Tư Hằng. Có gì khó khăn trong sinh hoạt, cứ tìm anh ấy là được.”

Trì Huân nghe vậy, nhìn qua, liền chạm phải đôi mắt đen hẹp dài của Tư Hằng, đôi mắt đen nhánh ấy dường như muốn hút cô vào bên trong. Trì Huân liền không dám nhìn lâu, cô chuyển tầm mắt xuống mũi cậu—một mẹo mà cô học được từ nhỏ khi nói dối với Trì Tầm, vừa tránh ánh mắt vừa không bị phát hiện.

Mũi thiếu niên trước mặt rất cao, đường cong sắc bén, điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt. Đúng như trong truyện, cậu khá lạnh lùng, ít khi nói cười, là con nhà gia giáo nghiêm khắc. Trước khi chưa có tình cảm với Tạ Tứ Thanh, cậu ta chưa từng tiến vào kỳ dễ cảm (động dục), cũng không cần dùng đến ức chế tề.

Khi ánh mắt giao nhau lần nữa, Tư Hằng khẽ gật đầu, ngầm đồng ý với nửa câu sau của Tống Yểu An. 

“Không còn sớm nữa, bắt đầu huấn luyện thôi.” Cậu lạnh nhạt nói.


Trì Huân ngồi trong góc phòng, uống nốt lọ dinh dưỡng dịch, chờ khúc nhạc dạo của bài hát chuẩn bị cho debut, Aurora, vang lên. 

Khi nhịp trống hùng tráng của nổi lên, sàn nhà rung theo tiếng bước chân dứt khoát. Ba người đồng loạt tiến tới, nhịp nhàng, ngay cả Tạ Tứ Thanh cũng gạt bỏ vẻ lười nhác thường ngày.

Chỉ có ba người, nhưng khí thế lại bùng nổ như đủ cả bảy thành viên, tiếng vũ đạo đến tai Trì Huân hòa quyện lại, như từ một người duy nhất.

Cô nhìn mê mẩn, vô thức gõ mũi chân theo nhịp, quan sát động tác nhảy của họ. Điều khiến cô khá bất ngờ là phong cách nhảy của Tư Hằng lại trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thường ngày của cậu.

Cậu quỳ gối xuống, ngón tay lướt qua hầu kết, một đường xuống đến lưng quần, rồi chống lên mặt đất. Tầm mắt cô dừng lại trên eo cậu—vòng eo mảnh khảnh được buộc chặt bởi thắt lưng, lại bùng nổ sức mạnh khi nhảy wave.

Tạ Tứ Thanh thì trái ngược, cậu nhảy những phần khác rất tự tin, nhưng đến động tác thẳng lưng lại khá kiềm chế. 

Còn Tống Yểu An, động tác nào cũng rất mạnh mẽ.

Tuổi trẻ thật tốt, Trì Huân cảm thán, ánh mắt lại hướng về Tư Hằng. Động tác của cậu ấy là chuẩn nhất.

Có lẽ tầm mắt của cô quá rõ ràng, làm người ta khó có thể bỏ qua được.

Tạ Tứ Thanh cố chịu đựng cả bài, cuối cùng không nhịn nổi nữa, định trừng lại, nhưng phát hiện Trì Tầm thật ra đang thất thần nhìn về phía sau cậu, lọ dinh dưỡng dịch đã uống xong còn cầm mãi chưa vứt.

Tạ Tứ Thanh theo tầm mắt của cậu quay đầu.

Thấy Tư Hằng đang cầm khăn lau mồ hôi, chẳng hề hay biết gì.

“…” 

Tạ Tứ Thanh mở chai nước khoáng, tu một ngụm lớn.

Ba phút nghỉ kết thúc, nhạc dạo lặp lại. Mọi người dường như đều quen thuộc với kiểu tập luyện lặp đi lặp lại này. 

Đến gần 9 giờ, cửa phòng tập bật mở, một người lao vào phòng.

“Xin lỗi, xin lỗi! Phi hành khí bị hỏng giữa đường, nên tôi bị trễ nửa tiếng. Hôm nay Trang Cừ bảo tôi đến đây dạy nhảy cho Trì Tầm, đồng đội mới của các cậu. Cậu ấy đâu rồi?”

Trang Tiêu đối diện với ba ánh mắt, thấy họ đang nhìn sau lưng cô. Liền quay đầu lại, cô thấy một nam sinh trắng trẻo, giống như củ cải chui từ dưới sàn lên, cậu ấy chỉ cao ngang cô.

Tóc quăn ngắn lòa xòa, tư thế đứng ngay ngắn làm nổi bật gương mặt non nớt, khi ánh nắng chiếu xuống, Trang Tiêu thậm chí còn thấy rõ cả lông tơ trên mặt cậu, nhìn thôi đã khiến lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

Trời, đáng yêu quá!

Hiếm khi cô thấy một Alpha đáng yêu như vậy—có thể nói gần như không có. Cùng là Alpha, cô hiểu rõ thói hư tật xấu của họ: đến kỳ động dục là chỉ muốn lôi Omega lên giường “xào” vài trận. S cấp hay F cấp cũng thế, chỉ khác nhau ở mức độ kiềm chế, nói chung đều là cầm thú cả. Nhưng “nhóc bánh kem” này, nói là Omega cô cũng tin—thật sự thì cảm giác tương phản quá rõ!

Trang Cừ rốt cục có vận may gì mà nhặt được bảo bối như vậy?

“Lão sư?” Trì Huân vẫy vẫy tay trước mặt cô.

Trang Tiêu giật mình, lập tức tiến vào trạng thái: “Bình thường em cứ gọi Tiêu Tiêu tỷ là được, đừng khách sáo. Lại đây, tìm một chỗ trống, để chị xem trình độ của em thế nào nhé.”

“Vâng.” Trì Huân theo sau cô ấy.

Đây là người đầu tiên cô gặp được là nữ giới trong mấy ngày qua, có lẽ vì vậy mà cô bất giác sinh ra một chút ỷ lại.


“Thả lỏng, tốt lắm.”
“Độ cong lớn hơn một chút, nữa đi… Rất tốt!”
“Đá chân mạnh hơn chút nữa, vừa rồi mềm quá, bảo bối à.”

Tống Yểu An nhìn một nam một nữ cách đó không xa, chống cằm cười: “Hóa ra Tiêu Tiêu tỷ cũng có lúc ôn nhu như thế. Đồng đội mới này đúng là khiến người ta yêu thích.”

Tư Hằng trầm ngâm, hiếm hoi lên tiếng: “Cậu ta không có nền tảng về hip-hop.”

Tạ Tứ Thanh nhếch môi: “Cậu quan sát cũng khá kỹ đấy.”

“Hai cậu am hiểu hip-hop nhất. Bình thường dạy thêm cho cậu ấy là được mà.” Tống Yểu An nhún vai.

Tạ Tứ Thanh hừ một tiếng: “Không rảnh. Để vị đội trưởng nhiệt tình này giúp đi.”

Tư Hằng nhìn cậu ta: “Cậu vừa ăn phải thuốc súng à?”

“Chỉ là lời nói thật thôi. Chẳng phải cậu luôn thích dùng cái chủ nghĩa ưu tú kia để chọn lọc à? Gặp được một kẻ bình dân không có thiên phú, cậu chắc còn muốn loại bỏ cậu ta hơn cả bọn tôi nữa ấy chứ.”

“Thôi, đừng cãi nữa. Đừng để Trì Tầm nghe được.” Tống Yểu An túm áo cả hai. “Tiếp tục luyện nhảy đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play