Sau phút giằng co ngắn ngủi, khi nhạc dạo vang lên, ba người vẫn trở lại vị trí của mình.
Tống Yểu An chẳng lo họ sẽ thật sự cãi vã. Dù sao, một người là con trai út chủ tịch tập đoàn Linh Cấu, người kia là con một của nhà cung ứng dinh dưỡng dịch. Hai gia đình liên kết lợi ích sâu sắc, Hoặc là nói, cả sáu người bọn họ đều như vậy.
Thông thường, những mâu thuẫn nhỏ sẽ không ảnh hưởng toàn cục, miễn là nội bộ vững, chẳng thế lực bên ngoài nào chia rẽ được họ.
“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi.”
Trang Tiêu nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được đưa tay xoa đầu Trì Huân, mái tóc xù rối bù. “Sáu tiếng rồi, em nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn Tiêu Tiêu tỷ.”
Trì Huân nói xong câu này như đã dùng hết sức lực, cả người nằm mềm oặt trên sàn nhà như miếng bọt biển. Chân cô nhức mỏi, eo cũng như không phải của mình nữa.
“Thật ra em tiến bộ nhanh hơn chị nghĩ, nửa sau đã tốt hơn nhiều rồi. Mười ngày, không, chỉ cần hai tuần thôi là em có thể đuổi kịp tiến độ của nhóm rồi, dù biểu diễn có thể chưa được hoàn hảo.” Trang Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô. “Có thể kiên trì được không?”
Trì Huân gật đầu thật mạnh, mắt sáng rực.
Đúng lúc này, tin nhắn từ Trang Cừ đột nhiên hiện lên:
【Trong thời gian vào nhóm, nhớ cập nhật mạng xã hội mỗi ngày, kèm 3-9 bức ảnh để tích lũy nhân khí.】
Chụp ảnh? Trì Huân khó xử.
Trước đây, cô không có quang não, cũng hiếm khi chụp ảnh. Thực ra Trì Tầm có một cái, anh em họ còn từng chụp ảnh chung với nhau, nhưng trong quang não đó còn khóa một album riêng, anh trai nói là “cơ mật công việc”, nên cô rất ít dùng quang não của anh. Giờ thừa kế lại nó, cô vẫn không mở được album đó.
Nếu hiện tại cô chụp ảnh quá xấu, thì liệu sẽ là tích lũy nhân khí hay thu thêm oán khí nhỉ?
Cô còn đang băn khoăn nên tự chụp hay nhờ ai, thì Trang Tiêu lẩm bẩm: “Đồ cuồng công việc chuyên phá mood.”
Cô nàng tươi cười ghé sát, giơ quang não nhắm vào cả hai: “Chưa biết đăng gì phải không, vậy em chụp chung với chị vài tấm nhé? Caption cứ viết: Ngày đầu luyện nhảy.”
Trì Huân không gật hay lắc đầu, chỉ ngoan ngoãn chắp tay trước ngực, tỏ ý hợp tác.
Trang Tiêu phì cười.
Tách tách! Bức ảnh chụp một mỹ nữ tóc dài rực rỡ và một thiếu niên tóc ngắn xoăn nhẹ trông còn non nớt, vai kề vai. Một người che miệng cười lớn, người kia khóe môi nhếch nhẹ, có chút ngây ngô nhìn vào màn hình.
Trì Huân dựa theo hướng dẫn của Trang Tiêu, soạn caption, đăng bài chia sẻ đầu tiên. Trang cá nhân của cô rất ít fan, thậm chí còn thua cả tài khoản phụ của đội trưởng Tư Hằng.
Nhưng chỉ vài chục giây sau, bình luận đã ùa vào như sóng:
【Cứu với, rốt cuộc là ai đang lăng xê Trì Tầm này?】
【Hậu trường cũng cứng thật, lập nhóm bảy người tui không ý kiến, nhưng chí ít cũng phải chọn ai mét tám lăn đi chớ!】
【Bình dân đều xấu…được thôi, cậu này thật ra trông cũng rất đẹp. Nhưng cậu ta đến từ hạ thành, sao hợp với concept “con cưng biển trời” của Isaro được?】
【Hạ thành thì đã sao? Chọc đến mày à? Lại giở trò kỳ thị hả?】
【Thật ra tui lại mê kiểu này vãi, mấy anh kia sắc lẹm quá mờ!】
【Đứa lầu trên kia, Beta tuyến thể nguội lạnh như mày thì hiểu gì chứ, về nhà mà chơi mấy món đồ chơi người lớn đó của mày đi!】
Thật náo nhiệt.
Hóa ra độ hot của mình cũng cao thế? Trì Huân nghĩ.
Cô chợt hiểu vì sao Trang Tiêu lại nhìn mình với ánh mắt trìu mến như vậy trước khi chụp ảnh.
----
Chạng vạng, Tư Hằng rời khỏi phòng thu âm, định ra quầy tiếp tân lấy cốc nước. Như thường lệ, cậu đi ngang phòng tập nhảy. Căn phòng trống trải, tĩnh lặng vẫn còn một bóng người đang tập luyện.
Bước chân cậu khựng lại, liếc đồng hồ. Sáu giờ chiều, đã được mười tiếng kể từ buổi tập lúc sáng. Trang Tiêu cũng đã rời đi từ lâu.
Tư Hằng một lần nữa nhìn vào, nhờ ánh hoàng hôn cuối ngày, cậu thoáng thấy trán Trì Tầm đã ướt đẫm, vài lọn tóc bết lại, cổ áo phông cũng thấm mồ hôi. Có khoảnh khắc, đối phương ngồi xổm xuống, thở hổn hển, xương quai xanh trắng nõn lõm sâu, phập phồng theo nhịp thở, vài giọt mồ hôi lăn từ cổ áo rộng, trượt vào trong.
Khi Tư Hằng cho rằng đối phương chuẩn bị nghỉ ngơi, thì lại thấy cậu thiếu niên ấy nhanh chóng chống gối đứng dậy, tiếp tục động tác vũ đạo lúc trước.
Ánh mắt Tư Hằng khẽ động, đợi đến khi cả bài nhạc kết thúc mới đẩy cửa bước vào nói: “Sáng mai còn có lịch huấn luyện thể năng”
Trì Huân đã mệt đến ù tai, chậm chạp quay đầu lại. “Đội trưởng? Huấn luyện thể năng là…”
“Chống đẩy, gập bụng, nhảy khép mở, nằm đẩy. Thời gian huấn luyện kéo dài ít nhất ba tiếng.”
Trì Huân từ từ trợn to hai mắt.
Tư Hằng tiến tới tắt nhạc. “Trở về tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Đừng làm chậm tiến độ của đội vào ngày mai.”
“……”
Trong đầu Trì Huân vẫn còn vang vọng mấy chữ “ba tiếng”, hồn cũng như bay mất. Cả đám này là quái vật thể lực sao? Sớm biết thế, cô đã giữ lại sức cho ngày mai rồi.…
Tư Hằng xoay người rời đi, tiện tay tắt đèn phòng tập.
Chẳng mấy chốc, phía sau vang lên tiếng bước chân thình thịch, kèm theo tiếng thở gấp: “Đợi, đợi chút!”
Tư Hằng chậm lại bước chân, quay lại. “Còn việc gì sao?”
Trì Huân cắn môi, khó hiểu ngước nhìn cậu từ đầu đến chân, nghiêm túc nói: “Cậu mang nhầm dép lê của tôi rồi.”
Tư Hằng hơi nhướn mày, cúi nhìn. Trong tay thiếu niên đang cầm chiếc túi còn chưa kịp kéo khóa và một đôi giày thể thao, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên người thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng lại quyến luyến, giống như thanh đằng, nhưng ngửi kỹ lại không quá rõ ràng.
Cậu thu lại tầm mắt, điềm đạm nói: “Là dép của tôi bị cậu mang nhầm hôm qua.”
Ngừng một lát, cậu nói thêm: “Dép dùng một lần ở tầng trên cùng trong tủ giày ở phòng khách, hộp màu đen. Ký túc xá chỉ chuẩn bị sáu đôi dép, bộ đồ ăn cũng thế. Nếu thiếu thì có thể bảo trợ lý mua thêm.”
……!
Trì Huân bị tin bất ngờ này làm cho choáng váng, vui sướng đến mức chẳng biết làm sao. Nếu được tự đi mua, cô có thể lén về hạ thành, đổi hai bộ băng ngực vừa hơn!
Cô kìm nén niềm vui, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi biết rồi, cảm ơn đội trưởng.”
Tư Hằng không đáp, bước đi.
Xuống đến bậc thang cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng sụt sịt phía sau. Quay lại, thấy Trì Tầm vẫn đứng nguyên tại chỗ, bả vai hơi rụt lại, dụi mắt, bóng dáng nhỏ bé in dưới ánh đèn, trông có chút lẻ loi.
Trở lại quầy bar, nhà ăn đang lúc náo nhiệt. Tống Yểu An đeo tạp dề, đang ôm bình rượu tiến hành pha chế, trước mặt cậu ta là một ly rượu Cocktail rực rỡ sắc màu. Còn Tạ Tứ Thanh đang thả con rùa điện tử màu đen của mình đi dạo, khớp máy của nó kêu lạch cạch, bò chậm quanh bàn ăn.
Tư Hằng đã sớm quen với mấy thói quen kỳ quái của đồng đội, lướt qua bọn họ để lấy cốc nước.
Dù sao thì Alpha cấp S tuy có thể kiềm chế kỳ dễ cảm nhờ thể chất vượt trội, cũng có thể bỏ qua dục vọng ăn uống, bổ sung năng lượng bằng dinh dưỡng dịch trong thời gian dài. Nhưng áp lực tính dục chẳng bao giờ biến mất theo thời gian, mà sẽ ngày càng tích tụ thêm. Để tránh việc mất kiểm soát, cả sáu người ít hoặc nhiều đều có chút sở thích quái gở để giết thời gian.
“Rượu trong quầy đều sắp cạn rồi. Chắc sẽ phải ra cửa hàng tiện lợi mua thêm. Các cậu có ai đi với tôi không?”
“Những việc như thế này để tiểu Hứa đi là được.” Tạ Tứ Thanh đáp.
“Gu nó tệ lắm,” Nụ cười của Tống Yểu An hiền hòa, nhưng lời nói lại sắc lẹm. “Làm trợ lý lâu như vậy mà mua rượu đều mua không tốt, đúng là đồ ngu xuẩn.”
Tạ Tứ Thanh: “Tôi không đi. Đi đâu cũng bị đám paparazzi với fan cuồng bám theo.”
“Thế tôi đi một mình.” Tống Yểu An nhún vai, tháo tạp dề, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Lúc đang đổi giày, lại nghe thấy Tư Hằng lên tiếng: “Tôi đi với cậu.”
Mua đồ xong, cả hai đi vòng vèo trở về. Tới nhà, con rùa của Tạ Tứ Thanh mới vừa bò tới cửa. Tống Yểu An cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống sờ nó.
Rùa đen vừa lăn vừa bò chạy đi, khớp xương tách ra, hợp lại thành con nhện, bò về vai chủ.
“Cậu có bệnh à? Tôi đã nói là nó ghét bị người khác sờ rồi cơ mà” Tạ Tứ Thanh mắng.
Tống Yểu An cười: “Là cậu chán ghét bị người khác đụng vào thì có. Con thú nuôi điện tử này chẳng phải được kết nối với một bộ phận cảm giác của cậu còn gì?”
Tạ Tứ Thanh trợn trắng mắt, ngồi xổm xuống lục túi nylon. “Sao toàn rượu dâu, dứa, ổi thế này? Gu của cậu cũng tệ vô cùng! Còn cái này…”
Cậu lôi ra đôi dép hồng phấn to bằng bàn tay, nhíu mày ngó hoa văn xương cún trên đó. “Xấu thế này, mua cho ai vậy? Chân ai mà nhỏ xíu thế? Dép nữ à?”
“Là đội trưởng mua cho Trì Tầm,” Tống Yểu An đáp. “Cửa hàng chỉ còn loại này thôi.”
“…”
Tư Hằng lại còn biết cả cỡ chân của Trì Tầm rồi?
Tạ Tứ Thanh nhếch môi: “Thằng nhóc này cho đội trưởng uống mê dược gì thế?”
“Đội trưởng luôn quan tâm chúng ta, đối xử công bằng mà.” Tống Yểu An nói.
Tạ Tứ Thanh lười phản bác. Nếu không phải từng là bạn học với Tư Hằng, cậu đã tin là thật. Đối phương rõ ràng là kiểu “người lạ chớ gần, người quen càng tránh”, một tên ích kỷ lại còn khéo léo che giấu bản chất.
Nghĩ đến ánh mắt si mê của Trì Tầm nhìn Tư Hằng lúc sáng, Tạ Tứ Thanh đột nhiên cực kỳ ngứa răng. Thằng nhóc kia lúc trước cứ bám theo cậu ở phòng tập, giờ lại đổi mục tiêu mới. Ý gì đây, chơi đùa cậu à?
Tư Hằng chẳng bận tâm họ cãi cọ, điềm đạm nói: “Tôi về phòng thu âm trước.”
Tống Yểu An quay sang hỏi Tạ Tứ Thanh: “Cậu có lên lầu không? Tiện thể đưa dép cho Trì Tầm luôn?”
Con nhện trên vai Tạ Tứ Thanh lập tức nhảy tưng lên, giơ tám chân định lao tới đôi dép, lại bị Tạ Tứ Thanh ấn xuống.
Cậu khoanh tay, căng khuôn mặt nói: “Tôi không rảnh.”
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm. Trì Huân đội khăn lông, lưu luyến bò ra khỏi bồn. Thật muốn ngâm mãi thế này, thư giãn quá đi mất!
Khi vừa về, có lẽ là do mồ hôi trên trán chảy vào mắt, dụi dụi mắt, cay đến không mở nổi. Luyện ba lê trước đây chưa từng mệt đến thế. Hồi đó, cô giáo ba lê hay mắng cô ỷ có thiên phú mà lười biếng tập luyện, thường giữ cô ở lại tập thêm, cũng không cho ăn cơm.
Một đêm nọ, trời đều sắp tối mịt, Trì Tầm đợi dưới lầu mãi mà không thấy cô đâu, liền lên phòng tập tìm. Khi đó, cô đói đến mức thấy anh thì òa khóc.
Sau đó, Trì Tầm liền thuê gia sư riêng cho cô. Cô giáo đến từ thượng thành, mỗi lần đến đều đòi đi phi hành khí riêng, còn cần phòng dạy chuyên biệt. Trì Tầm đều lo hết chi phí, Trì Huân cũng từng tò mò hỏi anh tiền từ đâu ra, nhưng anh không nói.
Trì Huân lau tóc nửa khô, bước ra khỏi phòng tắm. Lướt qua gương, cô liếc mắt đánh giá chính mình.
Vẫn ổn.
Chỉ mặc áo lót, áo ngủ đen rộng cũng có thể che vừa khéo đường cong nhỏ, chẳng cần lo đến giữa đêm bị băng ngực siết chết hay là mơ bị cắn cổ, bắt cóc nữa.
Hồi ở hạ thành, cô thích mặc váy nhất. Nhà họ ngột ngạt, khí thải vượt mức tiêu chuẩn, không mở cửa sổ thì nóng bức, mặc váy sẽ mát hơn, lại còn dễ giặt, tiện thay đồ.
Nhưng từ một ngày nào đó, Trì Tầm lại không cho cô mặc váy ngủ chạy lung tung trong nhà nữa. Dù đã ngủ riêng phòng, nhưng ở phòng ăn hay phòng khách, anh đều bắt cô phải mặc quần dài.