“Việc gì cũng ồn.”
Tạ Tứ Thanh nhíu mày nói. “Hễ động tĩnh lớn chút, cả tầng này đều có thể nghe thấy.”
“Vậy à…” Trì Huân gật đầu, chợt đỏ mặt như nhớ ra gì đó.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc.”
Tạ Tứ Thanh nhìn vẻ cảm kích xen lẫn thẹn thùng của đồng đội mới này, bất giác lại cau mày. Rốt cuộc thì cậu ta có phải đồng tính nam không đấy?
“Còn có việc gì nữa không?”.
“Không.”
Tạ Tứ Thanh hừ nhẹ, quay người về phòng.
Trì Huân nhìn theo cậu ta trở về phòng, rồi cũng đóng cửa, khóa lại.
Cô trở lại thảm yoga, tiếp tục luyện động tác ba lê lúc nãy, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển. Nghĩ đến lời Tạ Tứ Thanh vừa nói, mặt cô bỗng nóng ran.
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách Tạ Tứ Thanh và Tư Hằng lại ở gần nhau. Chẳng trách trong truyện còn có chi tiết Tư Hằng… “tự xử”.
Để hai người thầm thương nhau có thể nghe được động tĩnh của đối phương, tác giả thế mà còn phải thiết kế ra việc lầu ba không cách âm— cũng thật hao tâm tổn trí!
Vậy cô được tính là gì ở đây nhỉ?
Có lẽ là một bóng đèn trên 1000W cũng không chừng?
Có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại đổi môi trường mới, Trì Huân ngủ cũng không an ổn. Ban đầu, cô mơ thấy Tạ Tứ Thanh xông đến tìm cô tính sổ, có lẽ để khiến Tư Hằng ghen, cậu ta vậy mà định đánh dấu tuyến thể của cô. Dù cô có giải thích mình là Beta đi nữa, thì cậu ta cũng chẳng chịu nghe. Hơi thở nóng bỏng phả vào sau gáy, như muốn thiêu đốt cả người cô.
Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển cảnh, cô bị trói trên bàn thí nghiệm lạnh lẽo. Trang Cừ ném một bản báo cáo kiểm tra Beta lên người cô, cười lạnh: “Cô dám lừa dối tất cả bọn tôi, Trì Huân. Cô đã nghĩ đến hậu quả của mình chưa?”
Rồi cô chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm thành công, nhưng lại bị băng đảng cho vay nặng lãi đuổi giết, bị bọn họ ném đến tinh cầu rác tự sinh tự diệt. Nơi đó không có nước, không có thức ăn, trong không khí lại nồng nặc mùi hóa chất khí thải gay mũi.
Sau đó Trì Huân liền tỉnh. Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng, cô đưa tay lên che mắt, lẩm bẩm theo bản năng: “Ca, mấy giờ rồi?”
Không ai đáp.
Ý thức dần tỉnh, cô hít mũi, bò dậy khỏi giường, đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ. Khi chuyển tầm mắt từ ngọn núi phía xa về bãi đỗ xe trong sân, cô thấy ở đó có thêm một chiếc xe thương vụ. Hai đồng đội còn lại, có vẻ đã về.
【Trang Cừ: Nhớ rõ tập hợp đúng giờ lúc 8 giờ ở phòng tập nhảy. Tủ lạnh có bữa sáng và dinh dưỡng dịch.】
【Trang Cừ: Lão sư vũ đạo hôm nay sẽ đến. Mọi người đã luyện xong phần vũ đạo của mình, cậu cần phải đẩy nhanh tiến độ.】
Mở quang não, hai tin nhắn chưa đọc nổi lên. Trì Huân nhìn đồng hồ—7:43. Cô giật mình, tỉnh hẳn, vội vàng lao vào nhà tắm.
7 giờ 59 phút.
Trì Huân xỏ dép lê, chạy như bay đến cửa phòng tập nhảy. Trong mấy chục giây cuối, cô vừa thay giày bóng rổ vừa kiểm tra hình ảnh của mình qua cửa kính xem đã ổn chưa.
Ừ, ngực phẳng, áo phông rộng, quần đùi dài—đúng chuẩn nam hài tử. Chỉ hơi tiếc, tóc cắt ngắn sau khi ngủ dậy rất dễ vểnh, có một lọn tóc ngố sáng nay bôi nước mãi mà vẫn không ép xuống được.
Vuốt lại nếp áo, Trì Huân đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Ánh nắng tràn ngập căn phòng, tiếng trò chuyện chợt ngưng khi cô xuất hiện.
“… Cậu ta là Trì Tầm?” Sau mấy giây yên tĩnh, một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên.
Tạ Tứ Thanh liếc nhìn quần của Trì Huân, lại nhớ tới cảnh hôm qua, vội dời mắt: “Đúng vậy, có vấn đề?”
“Chẳng sao cả, chỉ không ngờ tới một tên nhóc con cũng có thể làm cậu phiền như vậy. Có phải cậu nhỏ mọn quá không?” Thiếu niên cười khẽ, quay sang người bên cạnh. “Cậu nói xem, đội trưởng?”
Nghe thấy động tĩnh, Trì Huân mới biết phòng tập nhảy có người. Cô siết chặt cốc nước, liếc nhìn. Ngoài Tạ Tứ Thanh đang dựa lưng vào kính ngồi dưới mặt đất, còn có hai thiếu niên cao lớn đang đứng phía trước mặt cậu ta, ba người đang trò chuyện.
Thiếu niên bên trái có mái tóc ngắn màu trà, mặc chiếc áo hoodie rộng, áo sơ mi caro buộc quanh bên hông, chân đi giày vải cùng màu, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻ hiền hòa. Thiếu niên còn lại tóc đen, mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen, thần sắc lạnh nhạt, dù ánh nắng đang chiếu lên mặt cậu ta cũng chẳng thể làm dịu đi nét sắc bén ấy.
Họ đứng gần nhau, cô không nghe rõ họ nói gì. Trì Huân quét mắt một lượt liền cúi đầu, chọn một góc trống, đặt cốc giữ nhiệt, loa và túi nhỏ của mình xuống, chuẩn bị đứng yên.
Bỗng, một đôi giày vải sặc sỡ xuất hiện trước mặt cô.