“Trì Huân, cô có bao giờ muốn thoát khỏi sự che chở của anh trai, đi ra xem thế giới bên ngoài chưa?” Lời người ấy vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Trì Huân chưa kịp nghĩ sâu, đã bị cảm giác không trọng lượng đánh gãy. Phi cơ đột ngột tăng tốc, như muốn vội vã rời xa khu ổ chuột bẩn thỉu bên dưới.
Ngoài cửa sổ, cát bụi mù mịt. Những căn nhà xiêu vẹo ở hạ thành gần như bị luồng khí từ trực thăng làm rung chuyển. Trên ven đường, phần lớn là Beta đang vội vã đi làm, đều ngẩng đầu lên nhìn. Trong mắt họ vốn chỉ còn sự chết lặng sau những ngày lao động kiệt sức, nhưng khi thấy chữ đỏ trên thân máy bay, cả đám sững sờ, sắc mặt cũng chuyển thành khiếp sợ.
“Isaro?!”
“Là nhóm nhạc sắp debut đó!”
“Chắc là nhìn lầm rồi, sao họ có thể đến hạ thành được? Sáu người trong nhóm đều là hậu duệ danh gia Liên Bang, Alpha S cấp cơ mà… Khoan! Đúng là phi cơ Isaro thật!”
“Ai đó tốt bụng cho tôi mượn quang não với, tôi muốn chụp ảnh chung với họ, làm ơn!”
Không cần xem khẩu hình, Trì Huân cũng đoán được họ đang xôn xao điều gì. Cô chẳng tự luyến đến mức nghĩ những lời khen đó liên quan đến mình. Dù sao, cô cũng không phải Alpha được săn đón, cũng chẳng phải Omega quý hiếm, mà chỉ là một Beta bình thường nhất trên Lam Tinh này—không tuyến thể, không ngửi được pheromone. Với Beta, chỉ càn có thể sống sót bình an đã là chuẩn mực đời người. Trì Huân cũng thế.
Như lúc này, cô chỉ lặng lẽ siết chặt dây an toàn.
Hạ thành bị phủ bụi nhanh chóng thu nhỏ thành một chấm mờ ngoài cửa sổ. Cao ốc và quỹ đạo huyền phù dần hiện ra, không khí trong lành hơn, cảnh sắc cũng đẹp hơn. Cuối cùng, phi cơ dừng trên không một sân bay rộng lớn.
“Đến rồi,” phi công nhảy ra, lôi từ khoang hành lý ra hai vali lớn của Trì Huân, đặt ở cửa khoang. “Người đại diện của cậu, Trang Cừ, đang chờ ở cổng.”
Hắn chẳng muốn nói nhiều với một dân thường như cô, xong việc là quay lại buồng lái. Nhưng Trì Huân vẫn lịch sự cảm ơn theo thói quen, đẩy vali bước xuống.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng độ xa hoa của biệt thự vẫn khiến cô choáng ngợp. Tòa nhà bốn tầng đan xen như khối Rubik đen xoắn mở, lơ lửng trên bể bơi. Tầng một là phòng tập nhảy với kính trong suốt, rộng chừng 500 mét vuông. Trì Huân không biết nên hâm mộ hay lo lắng. Sắp tới, cô phải sống chung với sáu thanh niên xa lạ, cùng ăn cùng ở, mà lại không được để họ phát hiện giới tính thật. Bởi nếu bại lộ, tên cô chắc sẽ vang khắp Lam Tinh— ở trên lệnh truy nã.
Cô siết chặt tay cầm vali, tính xem bây giờ đánh xe về còn kịp không. Nhưng nghĩ đến khoản tiền phạt hợp đồng với dãy số 0 dài bất tận, cô đành cam chịu bước tiếp. Thật là… tiến thoái lưỡng nan.
“Trì Tầm?” Một giọng nam do dự vang lên từ xa, âm cuối hơi cao tỏ vẻ nghi hoặc.
Trì Huân giật mình, nhận ra người ta đang gọi tên anh trai cô.
Người gọi là Trang Cừ, quản lý của nhóm Isaro. Anh ta đang dựa trên khung cửa, cà vạt treo lỏng lẻo trên cổ, sơ mi trắng đầy dấu son môi và mùi nước hoa, trong tay kẹp một thỏi son chẳng rõ của ai, lơ đãng nghịch. Dù dáng vẻ lôi thôi, nhưng ánh mắt âm u của anh vẫn khiến cô rùng mình, như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Cô bình tĩnh, cúi chào lễ phép: “Là tôi, chào ngài.”
Trang Cừ cũng đang quan sát thanh niên này. Có lẽ do lần trước cậu ta đeo khẩu trang nên anh không nhìn rõ, nhưng giờ anh nhận ra cậu ta còn thấp hơn so với tưởng tượng của mình—chỉ hơn 1m7, thêm lót giày mới miễn cưỡng chạm đến 1m8. So với những đồng đội 1m9, hiển nhiên thua xa.
Khung xương cũng nhỏ, chẳng có chút “sức mạnh bạn trai” nào. Về thực lực, thì cũng không bằng main dancer hay vocal, cùng lắm cũng chỉ làm một thành viên bình thường.
Thậm chí lại còn là một Alpha bình dân, tin tức tố đều không thể hoàn toàn ức chế được.
Cấp C? Hay cấp F?
“Nghe nói cậu bị ngã tổn thương đến eo, giờ khỏi hẳn chưa?” Trang Cừ vừa hỏi vừa mở cửa.
Trì Huân đẩy vali theo sau: “Dạ, đã gần khỏi rồi. Cảm ơn ngài quan tâm.”
Trang Cừ quay đầu lại, thấy thiếu niên chỉ cao đến cằm hắn đang cười ngượng, mái tóc nâu nhạt của cậu hơi cuốn nhẹ để lộ khuôn mặt vẫn còn non nớt, ngây thơ.
Anh thoáng nhớ lại ấn tượng cũ về Trì Tầm: ôn hòa, trầm tĩnh, dễ bị lãng quên trong đám đông. Giờ trông cậu lại có sức sống hơn nhiều. Diện mạo vô hại, cộng thêm thân phận Alpha yếu, có lẽ sẽ hợp gu một nhóm fan đặc biệt—như đám lính ở quân đội, sống nhờ ức chế tề chẳng hạn.
“Ba đồng đội của cậu đang ghi hình ở Lâm Tinh, hai người khác thì đang ở công ty, buổi tối sẽ về. Giờ trong nhà chỉ có một người đang thu âm bài hát. Tôi dẫn cậu vào chào hỏi,” Trang Cừ đổi giày, nói.
Trì Huân gật đầu, cũng ngồi xuống cạnh tủ giày. Bên trong chứa đầy giày nam, kiểu dáng khác nhau, giày bó, giày da, cái gì cần có đều có, hầu hết đều mới tinh, dép lê được đặt ở tầng dưới cùng. Cô tùy tiện chọn đại một đôi, đến khi đi vào mới phát hiện đôi dép này to đến mức phía sau gót chân còn trống một khoảng.
Trang Cừ lại đi quá nhanh, cô đành phải cuộn ngón chân giữ dép, vội đuổi theo.
Hai người dừng trước cửa phòng thu. Trang Cừ nhấn một điểm nào đó ở trên tường, pha lê trước mặt liền hóa thành trong suốt. Bên trong, là một chàng trai với mái tóc màu lam chói mắt, đeo vòng cổ đinh tán, mặc áo bó và quần jeans rộng phác họa rõ ràng dáng người cơ bắp vừa đủ cùng vòng eo săn chắc. Ngực cậu ta đeo đàn Bass màu lam, bàn tay cầm microphone cũng đeo đầy nhẫn.
Hệt như một con khổng tước phô trương. Trì Huân thầm nghĩ.
“Tạ Tứ Thanh, rapper của nhóm,” Trang Cừ giới thiệu, giơ tay gõ kính pha lê vài cái.
Tạ Tứ Thanh cuối cùng cũng gỡ tai nghe xuống, “sách” một tiếng đầy khó chịu. Thấy là Trang Cừ, cậu mới dịu mặt: “Gì thế?”
Trang Cừ hất cằm, ý bảo hắn nhìn về phía Trì Huân.
Trì Huân liền thuận thế vẫy tay chào, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy cô, liền sững ra một chút, rồi lạnh mặt, đeo lại tai nghe, phớt lờ.
“…..”
Không hổ là “pháo thụ” tính tình kiêu ngạo, nóng nảy trong truyện.
Hồi tưởng cốt truyện trong quyển sách, cô vẫn không thể tin được anh trai lại thích kiểu người này.
Ba ngày trước, cô mơ một giấc kỳ lạ: thế giới này là một quyển tiểu thuyết đam mỹ tên Nhóm Nhạc Nam Tai Tiếng. Vai chính là Tạ Tứ Thanh và đội trưởng Tư Hằng. Hai người từ nhỏ đã là đối thủ một mất một còn, lại cùng phân hóa thành Alpha năm 13 tuổi, lại bởi vì các loại trùng hợp mà học chung đại học Liên Bang, sau khi tốt nghiệp lại cùng vào Isaro. Họ tương ái tương sát, rồi dần nảy sinh tình cảm. Đến nõi Trì Tầm, anh trai của cô, là pháo hôi si tình của Tạ Tứ Thanh. Anh ấy đối với Tạ Tứ Thanh nhất kiến chung tình, vì thế tìm mọi cách để gia nhập Isaro, sau đó tiến hành theo đuổi mãnh liệt, cuối cùng không chỉ yêu mà không có được, mà ngược lại còn giúp Tạ Tứ Thanh thấy rõ được tình cảm của chính mình.
Nói trắng ra, Trì Tầm chính là chất xúc tác cho tình cảm của cặp đôi chính.
Còn cô? Càng là pháo hôi trong pháo hôi, chỉ được miêu tả bằng một câu trong truyện, có lẽ chỉ vì tác giả muốn thêm lý do cho thiết lập cố chấp của Trì Tầm.
“Trì Tầm còn có một đứa em gái kéo chân sau ở khu ổ chuột, mỗi tháng anh đều phải gửi tiền về nhà để cho cô học nhảy.”
Ban đầu, Trì Huân nghĩ đó chỉ là một giấc mơ hoang đường. Trì Tầm gần đây xác thật cũng hay đi sớm về trễ, nhưng trong mắt cô, anh không hề cố chấp, nói gì là loại cố chấp một cách cực đoan như vậy.
Tính cách anh luôn ôn hòa, chẳng bao giờ nổi giận, đối với cô lúc nào cũng cười vui vẻ, thậm chí còn làm hết việc nhà, vì thế mà đôi tay anh đầy vết chai sạn. Mỗi lần thấy đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của anh, Trì Huân liền nhịn không được kể cho anh nghe đủ các chuyện vặt trong lớp học múa.
Người như thế sao có thể yêu đến mất lý trí?
Nhưng hôm sau giấc mơ, Trì Huân liền nhận được một phong thư nặc danh, bên trong là hợp đồng mà Trì Tầm đã ký với một công ty đào tạo ngôi sao, có rõ chữ ký của Trì Tầm và khoản tiền phạt hợp đồng khổng lồ. Mà Trì Tầm chỉ có một điều kiện duy nhất: anh phải được debut với tư cách là một thành viên của Isaro.
Khi đó, cô lập tức tra cứu về nhóm nhạc này, thấy bài viết nổi nhất là ——《Isaro công bố thành viên đầu tiên: Tạ Tứ Thanh, người thừa kế tập đoàn Linh Cấu》
Bên dưới còn có thông tin về Tạ Tứ Thanh: Tốt nhiệp tại Đại học Liên Bang, cao 189cm, phân hóa năm 13 tuổi…
Thông tin khớp hoàn toàn với trong giấc mơ. Sau đó cô lại tìm thông tin về công ty đã ký hợp đồng với Trì Tầm, thế mà đó lại là tổ chức cho vay nặng lãi khét tiếng ở hạ thành, liên quan đến nhiều vụ Beta mất tích.
Thấy không còn cách nào, đêm trước khi nhập đoàn, Trì Huân đành phải chấp nhận hiện thực, cô cắt đi mái tóc dài đã nuôi 18 năm qua.
Sờ sờ sau đầu, cảm giác cả đầu tóc ngắn vẫn làm cho cô có chút không quen.
“Lầu một là khu công cộng, bao gồm phòng tập nhảy, phòng thu, bếp, phòng ăn. Phụ lầu một là khu giải trí, nối thẳng với bể bơi. Lầu hai, lầu ba đều là khu nghỉ ngơi. Phòng của cậu ở lầu ba,” Trang Cừ dẫn đường, giọng nhàn nhạt.
“Bên này.”
Trì Huân đi theo phía sau anh, vừa đi vừa nhớ đường, khi đến phòng của cô, lại bất ngờ thấy tên trên cửa hai phòng đối diện: Tạ Tứ Thanh, Tư Hằng.
Vậy mà vai chính công thụ lại ở gần anh trai thế này, thảo nào lại phát triển thành chuyện tình tay ba.
“Hôm nay cứ thế, để cậu quen với môi trường đã. Tôi có chút việc phải về công ty. Cậu cần gì thì liên hệ với trợ lý Tiểu Hứa,” Trang Cừ gửi danh thiếp điện tử qua quang não xong, liền định rời đi. Nhưng thấy cô cứ nhìn chằm chằm cửa phòng bên, tuyến thể trên cổ lại phát ra mùi hương thoang thoảng . Anh ta liền đi xuống lầu, chưa tới nửa phút đã quay lại, ném một hộp vào tay cô.
“Gì vậy?” Trì Huân khó hiểu mà chớp chớp mắt.
“Ức chế tề. Nhớ tiêm liên tục một tuần.” Trang Cừ nheo đôi mắt lại, trong giọng nói mang theo một tia cảnh cáo cùng không tín nhiệm đối với cấp bậc của cô. “Trong nhóm cấm động dục. Dù là kỳ động dục hay có ý định đánh dấu ai, đều không được phép.”