Đêm dần buông xuống, hồ bơi dưới biệt thự ánh lên màu xanh thẳm dưới trăng. Tạ Tứ Thanh thu xong bản demo thứ mười một, rời khỏi phòng thu mới phát hiện biệt thự cực kỳ tĩnh lặng. Tưởng Trì Tầm đã ra ngoài, nhưng khi đi qua phòng khách, cậu lại thấy một đôi giày bóng rổ nam, cỡ giày nhỏ hơn nhóm họ nhiều.

Tiểu tử đó đang ở biệt thự, thế mà lại không quấy rầy cậu? Tạ Tứ Thanh nhướng mày, cảm thấy ngạc nhiên. Uống vội một lọ dinh dưỡng dịch, lại ngậm thêm một lọ khác, cậu liền cõng bass lên lầu ba, chuẩn bị nhập vân tay về phòng như ngày thường.

Bất chợt, một âm thanh nhỏ vang lên sau lưng. Tạ Tứ Thanh quay lại, nhận ra tiếng động truyền đến từ phòng Trì Tầm, cách sau một cánh cửa. 

Cậu tiến gần phía trước hơn một bước, sau khi nghe được rõ ràng hơn, giữa mày cậu hơi hơi nhăn lại…Nói sao đây, sao tiếng này lại giống tiếng nữ hài rên khẽ, đứt quãng, lúc gấp lúc chậm.

Sắc mặt Tạ Tứ Thanh trở nên kỳ quái. Chẳng lẽ cái tên Trì Tầm này lại đang xem loại phim đó trong phòng hả?

Cậu đứng đó một lát, nghe thấy mà vành tai đỏ cả lên. Hồi thực tập sinh, cậu cũng thấy bạn cùng phòng từng xem thứ tương tự, nhưng khi đó, cậu chỉ cảm thấy rất ồn, nhưng giờ âm thanh này không hiểu sao lại làm cho cậu có chút bứt rứt. 

Nam nữ? 

Vậy cậu ta không phải người đồng tính?

Tạ Tứ Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bực tức khó chịu. 

Không phải đồng tính mà còn chụp lén cậu?

Tạ Tứ Thanh đặt bass xuống, trở lại phòng. Âm thanh bên kia tường lại càng chói tai trong không gian tĩnh lặng. Cậu trái lo phải nghĩ đều cảm thấy phiền, liền xông ra gõ cửa phòng đối diện liên hồi.

Gõ một lát mới có người đáp lại, Tạ Tứ Thanh đã sớm không còn kiên nhẫn. Cửa vừa mở, cậu đã định chế nhạo, nhưng ánh đèn trong phòng tràn ra, trước tiên đập vào mắt cậu lại là một đôi chân trắng muốt. Người đối diện đứng hơi câu nệ, hai chân cũng hơi khép chặt, đùi thon còn khẽ run, trắng đến chói mắt.

Tạ Tứ Thanh sững sờ, chợt lùi nửa bước, tức giận quát: “Cậu, một đại nam nhân sao lại không mặc quần?!”

Trì Huân cũng ngơ ngác: “Tôi có mặc mà.” 

Cô khó hiểu cúi đầu, lại phát hiện ra áo phông của anh trai quá rộng, che mất quần ba lê của cô. Vì thế, cô dứt khoát kéo áo lên: “Cậu xem, bên dưới tôi có mặc quần đùi mà.”

Nhưng thiếu niên đối diện lại như bị kim châm, nhấp môi quay mặt đi: “Biết rồi, đừng có kéo áo!”

Được thôi, Trì Huân cũng không hiểu cậu ta nghĩ gì.

Rõ ràng là cậu ta gõ cửa phòng cô ầm ầm, trong tình thế cấp bách, cô chỉ kịp quấn lại ngực, quần dài cũng không kịp thay.

Cô nghiêng đầu, khó hiểu: “Vậy cậu gõ cửa phòng tôi có việc gì sao?”

Tạ Tứ Thanh trầm mặc nửa giây, nói: “Lầu ba cách âm kém, cậu làm những việc đó thì nhỏ tiếng chút đi.”

“Việc gì cơ?” Cô ngây ngô hỏi.

Tạ Tứ Thanh: “…”

Cậu không rõ người này ngốc thật hay giả vờ. 

Cả hai im lặng, ánh mắt cô vẫn bình thản nhìn cậu. 

Có lẽ do vừa “vận động kịch liệt”, mà từ trên người Trì Tầm, cậu còn ngửi thấy thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt mà quyến luyến, giống như là mùi thanh đằng quấn lấy, khiến cả người cậu bứt rứt, khô nóng khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play