Cùng lúc đó, trong phòng thu âm, quang não trên bàn nhấp nháy gửi tin nhắn.
【SS: Thật phiền.】
【SS: Ảnh hưởng đến tâm trạng thu âm của tôi.】
【Zephyr: Cậu ở ký túc xá, gió chẳng tới mặt, mưa chẳng tới đầu, phiền cái gì hả?】
【Tống Yểu An: Đúng đó, ai chọc ghẹo gì cậu?】
Tạ Tứ Thanh gõ hai cái tên lên màn hình, nhưng lại bực bội xóa đi. Nhắc đến tên là cậu lại nhớ tới chuyện vài tháng trước. Khi ấy còn là thực tập sinh, cậu thường tập nhảy một mình đến khuya. Một tối rời phòng tập, cậu đụng mặt một nam sinh đeo khẩu trang. Lần đầu thì cậu cũng chẳng để tâm, nhưng sau đó lại liên tục chạm mặt—lúc thì vào ban ngày, lúc lại ở ngay ngoài phòng tập.
Lần cuối, đối phương còn lén lấy quang não ra chụp trộm, bị Tạ Tứ Thanh vừa vặn bắt gặp. Cậu lập tức khó chịu định xông tới, nhưng người kia lại quay đầu chạy mất. Cậu chỉ kịp thấy mái tóc nâu nhạt và đôi giày múa ba lê mà đối phương đang cầm. Đôi giày đó rất đắt, ngay cả mẹ của cậu—thủ tịch vũ công ba lê Liên Bang—cũng chỉ sở hữu vài đôi.
Sau khi tra nhật ký ra vào, Tạ Tứ Thanh phát hiện người đó chỉ là khách vãng lai.
Trước đây, cậu không ít lần gặp fan tư sinh, nhưng đa phần là Omega hoặc Beta nữ, hoặc cùng lắm cũng chỉ là vài người dán tuyến thể giả để tán tỉnh. Pheromone của họ đối với cậu chỉ như nước lã, chẳng có chút cảm giác nào.
Nhưng bị fan tư sinh nam theo dõi, đây vẫn là lần đầu tiên, cũng làm cho cậu ghê tởm chết đi được.
Rồi cậu lại thấy ảnh và tên người đó trên lý lịch debut…
Tạ Tứ Thanh gõ chữ một cách ghét bỏ:
【SS: Còn ai vào đây nữa, chính là cái tên bình dân đó.】
【Zephyr: …Trì Tầm? Vết thương của cậu ta lành rồi à?】
【Tống Yểu An: Nói mới nhớ, tôi còn chưa gặp cậu ta lần nào. Trông như thế nào?】
Tạ Tứ Thanh nhớ lại bộ dáng Trì Tầm ngoài cửa kính, nhiệt tình vẫy tay chào mình. Hóa ra dưới lớp khẩu trang lại là một khuôn mặt trẻ con, má phính, da trắng, lông mi còn dày như con gái. Lúc chào hỏi, cậu ta còn hơi nghiêng đầu, tóc quăn lòa xòa như đôi tai của chú chó con đung đưa… thật là ngốc nghếch.
Nếu là nữ, cũng không phải gu của Tạ Tứ Thanh cậu.
Tạ Tứ Thanh nhắn lại bốn chữ, rồi tắt quang não:
【Trông cũng tàm tạm.】
Trì Huân ôm một hộp lớn ức chế tề mà Trang Cừ đưa và hai vali hành lý của mình về phòng. Cửa vừa khóa, cô lập tức lộ nguyên hình, thả lỏng, mềm như bông ngã lên giường, lăn lộn vài vòng, chẳng còn căng thẳng như khi giả làm anh trai nữa.
Haizzz, ép giọng để giả bộ giọng trầm mệt quá đi mất!
Đột nhiên phải debut, đến một nơi khác sống một mình mà không có anh trai quản, xung quanh lại toàn người xa lạ khiến cô cảm thấy lạc lõng. Khi ở hạ thành, cô cũng từng có bạn, nhưng chẳng hiểu sao, họ sẽ dọn đi hoặc mất liên lạc sau vài tháng. Cuối cùng, chỉ còn anh trai ở bên cô.
Trì Huân ngẩng cái đầu với mái tóc lộn xộn của mình lên, đánh giá bố cục căn phòng này. Cảm nhận đầu tiên của cô là trông rất sạch sẽ, sáng sủa. Có lẽ do đã nhìn quen cửa sổ lúc nào cũng đầy bụi ở hạ thành, nên tấm cửa kính sạch sẽ có thể nhìn về phía núi rừng phía xa như hiện tại làm cô cảm thấy thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều. Theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, có lẽ cả đời cô cũng chẳng bao giờ ở nổi nơi thế này.
Trong phòng có đầy đủ tiện nghi: máy giặt kết hợp sấy thơm; thiết bị vận động đa năng; mặt tường cuối giường vừa là điều hòa, lại còn có thể biến thành gương, quang não, hoặc kính trong suốt. Kính trong suốt thì chắc không dùng được—bởi phòng bên là của Tạ Tứ Thanh.
Cô nhét ức chế tề vào ngăn tủ đầu giường, cầm lấy khung ảnh được đặt trên đó. Đây là bức ảnh chụp cả nhóm Isaro, sáu chàng trai trong bộ bạch lam cung đình phục, hoa văn thêu cầu kỳ cũng không át nổi khí chất quý tộc trời sinh của họ.
Nếu đặt bất cứ ai trong số họ vào một nhóm khác thì đều có thể làm gương mặt đại diện ở đó, đặc biệt là khổng tước Tạ Tứ Thanh ở giữa, càng là toát lên vẻ soái khí hoang dã.
Nhưng trong ảnh, lại không có anh trai cô.
Trong tiểu thuyết cũng thế, anh trai cô vì nhân khí quá thấp mà luôn bị gạt ra rìa, ít được tham gia các sự kiện, dần dần trở thành “người trong suốt”, rồi lặng lẽ rời nhóm sau khi việc theo đuổi Tạ Tứ Thanh bị bại lộ.
Cô lướt ngón tay qua các gương mặt trong ảnh. Thật ra, nếu anh trai đứng vào đây cũng chẳng thua kém ai. Chỉ là anh hiếm khi tháo khẩu trang trước mặt người ngoài, nên có lẽ cũng chẳng ai biết dung mạo Trì Tầm trông như thế nào.
Nghĩ đến đây, ngực cô hơi nhói lên…
Trì Huân đặt khung ảnh xuống, tháo hai nút băng ngực, thấy vẫn ngột ngạt, dứt khoát tháo hết. Băng ngực mua vội ở chợ bán sỉ, mặc vào mới phát hiện size nhỏ quá, mà cũng không kịp trả hàng nữa.
Cô sắp xếp quần áo từ vali vào tủ, đồ dùng cá nhân thì để vào nhà tắm, ra vào vài lần, mồ hôi đã đổ lấm tấm.
Sau khi rửa mặt, cô tỉ mỉ lau sau cổ, lại chợt giật mình dừng lại—không xong rồi, tuyến thể của cô!
Cô vội ngửi khăn mặt, trên đó thoang thoảng mùi thanh đằng. Đây chính là nước hoa pheromone siêu lưu hương mà cô chọn rất lâu mới mua được, giờ lại không cẩn thận lau mất.
Phải biết rằng, Beta như cô không có tuyến thể, để giả làm Alpha, cô phải để lộ ra tin tức tố của mình. Trì Huân nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới biện pháp này, không chỉ có như thế, cô còn mua các loại nước hoa và miếng dán tuyến thể mùi thanh đằng, số lượng ít nhất phải đủ dùng trong cả tháng.
Đến nỗi một tháng sau…
Trì Huân ngồi trở lại cuối giường, một bên thay quần đùi, một bên thầm nghĩ: khi đó, có lẽ cô đã bị đám quý tộc này đá ra khỏi nhóm.