Thị trấn nhỏ, người ít, nhà ai có con ngoan con hư đều rõ ràng cả. Việc Lâm Chân đưa con riêng của Cố gia là Cố Xuyên Tử đến chỗ phu tử Từ học chữ, dân làng cũng bàn tán đủ kiểu. Có người nói cậu ấy có tình có nghĩa, trượng phu đã mất mà vẫn đối xử tốt với con riêng như thế, ngay cả con ruột cũng chưa chắc được vậy. Lại có người bảo cậu quá ngốc, nhìn bộ dạng Cố Xuyên Tử kia chẳng giống đứa trẻ khiến người ta thương mến, cho dù có cho nó đọc sách, sau này có công danh cũng chưa chắc biết ơn Lâm Chân, chớ nói gì đến hiếu thuận, e rằng cưới vợ rồi còn đuổi cậu ra khỏi cửa. Cũng có người nói tất cả chỉ là vở diễn của Lâm Chân để lấy lòng thiên hạ, nếu không phải moi được bạc từ Tiền Cảnh Nguyên với Cố Đại, thì sao đủ tiền mở được cửa hàng, mấy thứ bỏ ra cho Cố Xuyên Tử chẳng qua là chuyện lông gà vỏ tỏi, bày trò làm màu.
Bây giờ Cố Xuyên Tử đi thi đồng sinh, đám người rỗi việc lại được dịp bàn ra tán vào, chờ xem Lâm Chân “giỏ tre múc nước”, cười nhạo cậu một trận cho hả dạ.
“Chứ còn gì nữa, nó mới đi học chỗ phu tử Từ từ năm ngoái thôi. Hồi năm ngoái nói muốn dự thi đồng sinh, ta còn tưởng mình nghe nhầm.” Lâm Chân cũng không mong đợi nhiều, giống hệt suy nghĩ của chưởng quầy Sầm, thấy tuổi Cố Xuyên Tử còn nhỏ, cho nó đi rèn luyện gan dạ một chút là được, thi đậu thì tốt, không đậu cũng chẳng sao. “Chưởng quầy cứ ăn trước, ta đi làm chút đồ ăn cho con. À phải rồi, nhớ phu nhân nhà chưởng quầy lần trước có nói muốn ăn bánh kem, đợi thi xong ta làm luôn một mẻ, lúc đó bảo phu nhân tới ăn thử.”
“Hảo, ta về sẽ nói với nàng, đảm bảo nàng vui đến cười không khép miệng.” Chưởng quầy Sầm là người thương vợ, thương còn hơn mấy đứa con ruột. Từ ngày Lâm Chân mở quán nhỏ, ông gần như nửa tháng đến một lần – khi thì ăn lẩu cay, khi thì uống trà sữa. Mùa hè năm đó còn ngày nào cũng đến uống nước ô mai.
Gần đây Lâm Chân làm loại bánh kem nhỏ kia, ông càng nghiện không dứt nổi, thèm đến độ chỉ muốn dùng răng gặm lấy từng chút một.
Lâm Chân chẳng bận tâm mấy chuyện ngoài cửa tiệm, dắt Cố Xuyên Tử vào hậu viện, nấu nồi cơm trắng, làm vài món đơn giản, đợi cậu ăn xong thì bảo đi nghỉ một lát, tới canh giờ rồi lại đánh thức dậy, cùng nhau tới huyện nha.
Ba ngày khảo thí thoắt cái đã qua, đám trẻ tham gia thi, cả người đều mệt rã rời, mặt mũi trắng bệch. Cố Xuyên Tử cũng chẳng khá hơn. Vương Khâm, cái đuôi nhỏ của hắn, cứ dính lấy Cố Xuyên Tử, miệng không ngớt lẩm nhẩm so đáp án, khi thì vui như mở cờ, khi thì mặt mếu như sắp khóc. Biểu cảm thay đổi như đèn kéo quân, khiến Lâm Chân nhìn mà muốn bật cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT