Cố Xuyên Tử vốn là người trầm mặc, lại rất nhạy bén với cảm xúc của người khác. Vừa bước vào, cậu đã nhận ra vị sư gia đứng bên cạnh Huyện thái gia đang mang ác ý với mình. Hơn nữa, cậu còn nhớ rõ, sư gia này chính là kẻ năm ngoái từng đứng trên công đường cố ý nói những lời lươn lẹo để đẩy Lâm Chân xuống hố. Cố Xuyên Tử liếc nhìn sư gia một cái, rồi thu lại ánh mắt, đi tìm đến bàn số 36 của mình, kiểm tra sơ qua những vật đã đặt sẵn trên bàn, sau đó mới đặt đồ của mình lên.
Rất nhanh, các thí sinh vào ngày càng đông, các vị trí xung quanh cũng lần lượt có người ngồi xuống.
Cố Xuyên Tử trông thấy Vương Khâm, Trần Hạnh, Lương Phẩm Tú và Hoàng Ngọc Văn, nhưng cậu học trò họ Dư kia thì không thấy đâu. Có vẻ trường thi không chỉ có một nơi, chắc còn thi ở địa điểm khác nữa.
"Đang ——" Một tiếng đồng la vang lên, Huyện thái gia khoanh tay đứng phía trên cùng, nói mấy câu cổ vũ theo đúng lệ, sau đó sai người phát đề xuống. Vừa có người nhận được đề liền phát ra tiếng than chán nản. Đến lượt Cố Xuyên Tử, hắn nhận đề nhìn lướt qua một lần, chỉ nhẹ nhàng mài mực, rồi cầm bút viết chữ đầu tiên.
Một canh giờ trôi qua, nói dài không dài, mà bảo ngắn cũng chẳng ngắn. Cố Xuyên Tử làm xong bài, kiểm tra hai lượt, rồi giơ tay lên nói:
“Đại nhân, ta xin nộp bài.”
Nhiều học trò đang vùi đầu viết liền giật mình, mồ hôi rịn đầy trán, răng cũng suýt cắn phải lưỡi. Trong lòng bọn họ nghĩ: Người này là ai vậy, đừng nói là làm bài trắng? Cả trường thi gần như đồng loạt quay sang nhìn về phía Cố Xuyên Tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play