Cả nhà bận rộn suốt hơn ba canh giờ, cuối cùng cũng dọn dẹp tươm tất từ cửa hàng đến hậu viện.

Cửa sổ được lau sạch sẽ, lộ ra sắc gỗ nguyên bản, nhìn rất dễ chịu. Chỉ là trong phòng vẫn hơi trống trải, ngoài chiếc giường ra thì chỉ có thêm một cái bàn và một chiếc tủ. Phòng bếp nhỏ thì đến cái bát đôi đũa cũng chẳng có lấy một cái.

Lâm Chân ngay từ lúc xem cửa hàng đã đoán trước tình hình này, mấy món như chăn đệm, bát đũa chỉ cần có tiền là mua được hết, trong tay còn bạc thì không lo.

Chỉ là bàn ghế trong tiệm thì phải đặt làm lại theo đúng ý mình.

Trước đó, khi vừa xem xong cửa hàng, cậu đã chạy đến nhà Mã thợ mộc, đưa bản vẽ thiết kế cho ông xem. Chờ Mã thợ mộc làm xong, chừng hai ngày nữa sẽ đem bàn ghế giao đến, là có thể mở cửa buôn bán.

Cậu quay sang nói với Lâm a phụ và a cha:

“A phụ, a cha, nghỉ ngơi chút đi, chúng ta đi ăn một bữa cơm, nãy giờ mọi người đã bận suốt cả buổi trưa rồi.”

Trên trấn có vài nơi để ăn uống, từ quán nhỏ giá bình dân đến tửu lầu sang trọng. Nhưng tửu lầu thì chỉ có hai nơi: một cái ở đầu phố Sạ Tử, quy mô vừa phải, làm ăn không mấy khấm khá; cái còn lại ở gần ngay đối diện cửa hàng mà Lâm Chân thuê, chuyên phục vụ khách có tiền, buôn bán cũng không tệ.Lâm a phụ xắn tay áo cao đến tận khuỷu, vừa lau mồ hôi vừa đáp:

“Chúng ta với a cha con nghỉ chút rồi về luôn, còn cả đại ca, nhị ca với nhị ca phu con cũng phải đi nữa, cơm thì không ăn đâu.”

Lâm Chân sao nỡ để người nhà vất vả cả buổi mà không ăn nổi bữa cơm nóng, vội vàng nói:

“Đến giờ này rồi, mọi người ăn bữa cơm rồi mai hãy về cũng được mà. Trong nhà còn có đại tẩu, mấy đứa nhỏ không sao đâu.”

Lâm a phụ vẫn giữ vững quan điểm:

“Chúng ta đông người như vậy, đi muộn chút cũng không sao. Giờ con mới thuê cửa hàng, còn bao việc phải sắm sửa, tiêu bạc chỗ nào cũng cần, đừng phí vào những thứ không cần thiết như cơm quán.”

Nói rồi, ông lấy tay quệt mồ hôi, đứng dậy:

“Thôi được rồi, trong phòng cũng dọn xong cả. Còn lại con với Tiểu Yêu dẫn mấy đứa nhỏ sắp xếp lại một chút là được.”

“a cha bọn nhỏ, chúng ta về thôi.”

Lâm a cha đứng dậy, vỗ vai Lâm Chân:

“A cha không biết buôn bán, không giúp được gì mấy. Nhưng nếu có khó khăn gì, con đừng giấu trong lòng, dù a cha không hiểu, cũng có thể nghe con kể, biết không?”

“A phụ… A cha…” Lâm Chân muốn nói rằng mình còn tiền, thuê cái cửa hàng nhỏ thôi mà, đâu đến nỗi túng thiếu. Nhưng thấy hai người đã bước tới cánh cửa hậu viện nối ra phía trước, vẻ mặt kiên quyết như thế, hắn đành nuốt lời định nói vào lòng.

Cậu gật đầu:

“Vâng, con biết rồi, a cha yên tâm. Con không chỉ kể chuyện tốt đâu, có chuyện gì con sẽ bàn với mọi người.”

“Con đưa mọi người ra ngoài nhé.”

Lâm Chân cùng Lâm Tiểu Yêu dắt theo ba đứa nhỏ là Cố Xuyên Tử, Lâm Thạch Đầu và Lâm Trụ Tử tiễn cha mẹ và mấy anh ra tận ngoài cửa hàng. Đến khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, cậu mới thu lại ánh mắt.

Lâm Thạch Đầu và Lâm Trụ Tử tuy vẫn cố nén, nhưng mắt đỏ hoe. Từ nhỏ đến lớn, hai đứa chưa từng rời nhà lâu, ra ngoài chơi cũng chỉ nửa ngày là về. Khi nãy còn bận rộn nên chưa thấy gì, giờ dừng lại mới chợt nhận ra đây không phải là thôn Lí Ngư. Phải rất lâu nữa bọn chúng mới được về nhà gặp cha mẹ, trong lòng buồn bã không nói nên lời.

Chỉ có Cố Xuyên Tử là vẫn bình tĩnh, ánh mắt không hề thay đổi.

Lâm Chân nhìn cả bọn, lên tiếng:

“Đi rửa mặt, lau mồ hôi rồi theo ta đi mua chăn đệm. Nhân tiện mua vài tấm vải, may cho các ngươi mỗi đứa hai bộ đồ mới.”

“Làm đồ mới thật ạ?” – Lâm Thạch Đầu sáng bừng cả mắt, quên luôn nỗi buồn ban nãy.

Lâm Chân gật đầu:

“Sau này cửa hàng của chúng ta sẽ gọi là Thật Cay Có Vị¹. Người trong tiệm phải ăn mặc gọn gàng, khách nhìn vào cũng thấy thoải mái.”

“Cảm ơn thúc thúc!” – Lâm Thạch Đầu reo lên. Bộ đồ trên người cậu là bộ đẹp nhất, năm ngoái a cha cắn răng mới may được một bộ. Nhưng cậu lớn nhanh, vai áo và ống quần đều đã ngắn cũn, mặc vào trông chẳng vừa vặn gì.

Nếu ở nhà, chừng vài tháng nữa bộ này sẽ được để dành cho Hòe Hương mặc tiếp. Hai đứa tuy là huynh đệ nhưng vẫn còn nhỏ, cũng chưa phân rõ ca nhi hay tiểu tử.

Lâm Trụ Tử tuy chỉ lớn hơn Lâm Thạch Đầu một tuổi, nhưng cẩn thận hơn. Cậu không vui vẻ như em mình nhưng cũng rất thích người thúc này. Hai anh em nối đuôi nhau chạy ra hậu viện rửa mặt, lau mồ hôi.

Cố Xuyên Tử vẫn lặng lẽ không nói gì, đi cùng Lâm Chân và Lâm Tiểu Yêu.

Sau khi rửa mặt xong, sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, Lâm Chân kiểm kê lại những thứ còn thiếu, vạch sẵn danh sách trong đầu rồi dẫn mấy đứa ra phố.

Lúc này trời đã ngả chiều, ánh mặt trời nhuộm đỏ cả một góc trời phía Tây.

Nếu là ngày thường, giờ này Lâm Chân với Tiểu Yêu đã cùng đại ca hoặc nhị ca đẩy xe nhỏ trên đường về thôn, nhưng hôm nay thì khác. Họ cứ chậm rãi đi dọc phố, vừa đi vừa ngắm nghía cửa hàng hai bên.

Dân phố Sạ Tử, từ chưởng quầy đến tiểu nhị đều biết Lâm Chân. Họ biết giờ nào cậu bày hàng, lúc nào thu dọn. Nay thấy cậu thong dong dắt theo mấy đứa nhỏ đi dạo, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Lâm ca nhi, hôm nay rảnh ghê ha? Một lát nữa trời tối rồi, chẳng tiện về nhà đâu đó!”

Lâm Chân cười, đáp lại người đang đứng trước cửa hiệu:

“Ta vừa thuê cửa hàng bên kia, sau này giờ Tỵ mở cửa buôn bán, tối thì đóng. Lúc đó nhớ đến ủng hộ nha, lão khách quý của ta.”

“Thuê cửa hàng à? Chúc mừng, chúc mừng!” – Người nói chuyện là chủ cửa hàng đồ sứ, bán đủ loại bát đĩa gốm sứ.

Lâm Chân vốn cũng định mua ít chén bát, có cửa hàng thì càng phải sắm sửa kỹ lưỡng hơn, bỏ ống trúc đi, thay vào đó là bát đũa hẳn hoi.

Cậu quay sang bảo chủ cửa hàng đồ sứ:

“Tạ chưởng quầy đã chúc mừng, lát nữa ta sẽ ghé qua chọn ít đồ.”

“Được thôi, ta đợi Lâm ca nhi.”

Trên trấn vẫn còn rất đông người qua lại. Ai có việc thì bận rộn buôn bán, ai không có thì rầy rà , ngủ gật, hoặc than mệt.

Cuộc trò chuyện giữa Lâm Chân và chủ tiệm đồ sứ cũng không khiến ai chú ý lắm.

Nhưng có một cô gái trẻ đang thử phấn má, quay lưng về phía đường, vừa nghe thấy ba chữ "Lâm ca nhi" thì khẽ nhíu mày. Chẳng hiểu sao, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ một ánh mắt là nhận ra ngay Lâm Chân trong đám đông.

¹ Tên quán "Thật Cay Có Vị" (chuyển từ “Thực Sự Có Vị Lẩu Cay”): tên tiệm lẩu mà Lâm Chân định mở, mang sắc thái bình dân, dễ nhớ, tạo cảm giác mộc mạc mà vẫn nổi bật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play