Tân Tâm chật vật chống tay ra sau để đứng dậy, nhưng cánh tay hôm qua đã dùng quá sức, giờ run lên không còn chút lực nào. Ánh mắt cậu liếc thấy người phụ nữ kia đang đi về phía mình, dáng đi dường như có chút khập khiễng.

Tân Tâm kinh hãi lết mông về phía sau.

Tiếng “bíp bíp” của chiếc xe máy điện trong tai Tân Tâm lúc này tựa như tiếng nhạc trời.

Tân Tâm quay đầu lại.

Hạ Tân Xuyên đã lái xe vòng lại.

Người phụ nữ dừng bước.

Hạ Tân Xuyên dừng xe bên cạnh Tân Tâm, chân chống xuống đất, liếc nhìn cậu: “Làm gì ở đây?”

Tân Tâm: “Em đang trượt cỏ.”

Hạ Tân Xuyên: “…”

Có lẽ sự có mặt của Hạ Tân Xuyên đã mang lại chút cảm giác an toàn, Tân Tâm trấn tĩnh lại, cuối cùng cũng run rẩy đứng dậy được.

“Hai người quen nhau à?”

Giọng người phụ nữ vang lên.

Động tác phủi cỏ trên mông của Tân Tâm khựng lại.

Hạ Tân Xuyên “ừm” một tiếng, nhướng mày với Tân Tâm: “Đi không?”

Tân Tâm vội vàng gật đầu lia lịa: “Đi, đi, đi ngay.” Cậu dùng hành động để trả lời, một tay vịn vào eo Hạ Tân Xuyên, trèo lên yên sau xe máy điện, nấp sau lưng hắn để quan sát người phụ nữ đối diện.

Hóa ra cô ấy không phải ma.

Tân Tâm vẫy tay: “Chào chị, tôi là đồng nghiệp của Hạ ca, tôi tên Kiều Văn Quảng.”

“Đồng nghiệp…”

Người phụ nữ có vẻ đăm chiêu, rồi mỉm cười nhẹ: “Chào cậu, tôi tên Tào Trân.”

Nghe thấy tên của người phụ nữ, Tân Tâm ngây người ra.

Trong lúc cậu còn đang ngẩn ngơ, Hạ Tân Xuyên đã lái xe quay đầu rời đi. Tân Tâm níu lấy vạt áo sơ mi bên hông của hắn, ngoái đầu nhìn Tào Trân.

Chiếc váy dài màu be tựa như một đóa hoa nở giữa đám cỏ dại, nhẹ nhàng lay động trong gió hè.

Mãi cho đến khi Tào Trân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tân Tâm mới quay mặt lại, cậu hỏi Hạ Tân Xuyên: “Cô ấy là ai vậy?”

Hạ Tân Xuyên không trả lời.

Xe chạy đến dưới lầu ký túc xá, Tân Tâm xuống xe. Hạ Tân Xuyên đẩy xe vào một góc râm để sạc, hắn tháo mũ bảo hiểm, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, ngồi trên xe hút thuốc.

Mái tóc bị mũ bảo hiểm đè cho xiêu vẹo, trán ướt đẫm mồ hôi, trên má và cằm còn hằn vết đỏ của quai mũ. Hạ Tân Xuyên rít thuốc từng hơi một, trông có vẻ hơi suy sụp.

Tân Tâm đứng bên cạnh không nói gì cũng không đi, đứng mỏi chân, cậu kéo chiếc ghế đẩu nhỏ mà tối qua mình đã ngồi ra ngồi xuống.

Một điếu thuốc sắp cháy đến đuôi, Hạ Tân Xuyên hất cằm về phía Tân Tâm: “Làm một điếu không?”

Tân Tâm lắc đầu: “Không biết hút.”

Hạ Tân Xuyên có vẻ mặt thờ ơ: “Cũng ngoan đấy.”

“Không phải,” Tân Tâm nói, “không có tiền mua thuốc, lỡ nghiện thì không hay.”

Hạ Tân Xuyên ngậm điếu thuốc nói: “Tiền của cậu tiêu vào đâu hết rồi?”

Tân Tâm: “Đưa cho vợ em hết rồi.”

Hạ Tân Xuyên ho sặc sụa, khói thuốc phì cả ra mũi: “Vợ?”

“Ừm.”

Hạ Tân Xuyên dùng ngón tay dụi tắt điếu thuốc, liếc nhìn Tân Tâm một cái: “Lông còn chưa mọc đủ.”

Tân Tâm: “Em vốn dĩ ít lông mà.”

Hạ Tân Xuyên không nói với cậu nữa, hắn xách một túi ni lông màu đỏ từ thùng xe phía sau ra.

Ban ngày ban mặt, Tân Tâm không còn sợ hãi như trước, cậu đi theo sau Hạ Tân Xuyên lên lầu: “Tối qua em lại gặp Triệu Hoành Vĩ, ở trong mơ.”

“Hai người thân nhau lắm à?” Hạ Tân Xuyên nói giọng nhàn nhạt.

Tân Tâm: “Sắp rồi.”

Trên lầu không có ai, Hạ Tân Xuyên mở cửa phòng. Rèm cửa ở ban công không được kéo lại, khiến căn phòng trông sáng sủa hơn nhiều.

Lúc trước Tân Tâm đã về phòng một lần, cậu để những thứ vừa mua xuống đất.

“Anh, em mua mùng rồi, để em treo lên, tối nay em ngủ giường trên.”

Hạ Tân Xuyên không tỏ ý kiến, ngồi xuống giường dưới, đặt túi ni lông đỏ lên bàn, từ bên trong lấy ra hai hộp đồ ăn chín đã đóng gói sẵn và một chai bia.

Tân Tâm leo lên giường nhanh nhẹn treo xong chiếc mùng. Cậu nằm sấp trên giường nhìn xuống, hai hộp đồ ăn đã được mở ra, Hạ Tân Xuyên đang bẻ đũa.

Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa, Tân Tâm hít hít mũi, trèo xuống khỏi giường trên, cậu kéo chiếc ghế nhựa ngồi đối diện Hạ Tân Xuyên.

Hạ Tân Xuyên gắp một miếng thịt thủ.

Tân Tâm nuốt nước bọt.

Hạ Tân Xuyên lại gắp một miếng thịt bò khô.

Tân Tâm lại nuốt nước bọt.

Hạ Tân Xuyên ngẩng đầu lên.

Tân Tâm hai tay vịn vào ghế, mắt long lanh nhìn hắn.

Hạ Tân Xuyên: “Mở chai bia ra.”

Tân Tâm vội vàng cầm lấy chai bia, dùng ngón tay cạy vào khe nắp chai nhưng không mở được. Cậu há miệng cắn, nhưng lại không dám dùng sức, nhe răng trợn mắt một hồi lâu, nắp chai bia vẫn không nhúc nhích.

Hạ Tân Xuyên nhìn một lúc, rồi đưa tay giật lấy chai bia từ miệng Tân Tâm, dằn nắp chai vào cạnh bàn, nắp bia bật mở, khí bên trong “xì” một tiếng.

Tân Tâm có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Tân Xuyên.

Hạ Tân Xuyên: “Uống được không?”

“Được.”

Hạ Tân Xuyên lắc lắc đầu.

Tân Tâm nhanh nhẹn chạy vào nhà vệ sinh súc hai chiếc cốc đánh răng của hai người rồi mang ra.

“Tự rót đi.”

Tân Tâm rót cho Hạ Tân Xuyên trước, rồi mới rót cho mình. Lúc cậu rót rượu, Hạ Tân Xuyên bẻ đôi đũa dùng một lần khác đặt lên nắp hộp đồ ăn.

“Anh, hôm nay anh đi đâu vậy?”

Tân Tâm nhấp một ngụm bia, vị cay nhẹ và sảng khoái. Cậu cầm đũa gắp một miếng thịt bò khô cho vào miệng nhai, thịt bò không được nấu quá mềm, có độ dai, nhưng lại không dai đến mức không nhai được, từng thớ thịt tan ra trong miệng, hương thơm còn vương lại nơi đầu lưỡi.

Hạ Tân Xuyên không nói gì, chỉ uống bia ăn thịt, ánh mắt cúi xuống, khí thế cũng trầm xuống.

Tần lão bản nói nhà Hạ Tân Xuyên có người chết.

Tân Tâm biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi chuyện, Hạ Tân Xuyên cũng không phải là người mà hễ hỏi là nói tuốt tuột ra.

Thôi cứ uống trước đã.

Tân Tâm liếc nhìn chai bia, thầm nghĩ sao lại chỉ mua bia về nhỉ? Cái này đâu có say.

Ánh mắt của Tân Tâm dường như bị Hạ Tân Xuyên bắt được, hắn hỏi: “Không đủ đô à?”

Tân Tâm vội nói: “Cũng được ạ.”

Thực ra tửu lượng của Kiều Văn Quảng cũng chỉ ở mức trung bình, nếu uống rượu mạnh thật, Tân Tâm nhìn thể trạng của Hạ Tân Xuyên, cảm thấy người say trước chắc chắn là mình.

Tân Tâm cầm cốc đánh răng uống bia.

“Anh, cô gái kia anh quen à?”

Tân Tâm giả vờ tỏ ra hứng thú: “Trông xinh thật đấy.”

Hạ Tân Xuyên uống một ngụm bia lớn, cốc đã cạn, Tân Tâm rất biết ý đứng dậy rót thêm cho hắn.

“Cậu không phải có vợ rồi sao? Còn tơ tưởng đến con gái nhà người ta à?” Hạ Tân Xuyên nói.

Chai bia đã cạn, Tân Tâm lắc lắc chai, không lãng phí giọt cuối cùng: “Cái này không mâu thuẫn.”

Tân Tâm ngồi xuống, phát hiện Hạ Tân Xuyên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng.

Tân Tâm: “Anh, để em giới thiệu vợ em cho anh nhé.”

Tân Tâm lấy điện thoại ra thao tác một lúc, rồi đặt màn hình điện thoại lên bàn ngay trước mặt Hạ Tân Xuyên.

Một cô gái hoạt hình mặc bộ lễ phục lòe loẹt, lưng đeo đôi cánh thiên thần to lớn, toàn thân lấp lánh đang mỉm cười ngọt ngào với Hạ Tân Xuyên.

“Vợ em đấy, ” Tân Tâm không giấu được vẻ tự hào, “xinh không?”

Hạ Tân Xuyên im lặng vài giây, rồi đẩy điện thoại của cậu về: “Xinh.”

Tân Tâm cười hì hì một tiếng: “Bây giờ nói về cô gái kia được chưa?”

“Không được.”

“…”

“Tại sao?” Tân Tâm không cam lòng nói.

Hạ Tân Xuyên uống một ngụm bia, đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Tân Tâm: “Nghĩ xem có xứng với vợ cậu không?”

Tân Tâm: “…”

Người này còn nhập vai hơn cả mình.

Tân Tâm cầm cốc bia uống tiếp, cậu uống vài ngụm, rồi lại hỏi: “Anh, em nghe nói chỗ chúng ta có nhiều người chết lắm.”

“Nghe ai nói?”

“Dù sao thì cũng có người nói vậy.”

“Sợ chết thì mau đi đi.”

“Không được.”

Tân Tâm lắc đầu: “Em không thể phụ lòng vợ em được, em phải kiếm tiền cho cô ấy.”

“Cậu quen tôi trước, rồi lại muốn quen cô ấy, thì không được đâu.”

Hạ Tân Xuyên nói vậy.

Hắn nói xong liền đứng dậy.

Tân Tâm vội vàng đi theo.

“Đi tiểu.”

Hạ Tân Xuyên xua tay.

Tân Tâm vẫn đi theo, vừa đi vừa nói: “Tối qua trong mơ, em gặp Triệu Hoành Vĩ ở trong nhà vệ sinh, y biến thành bộ dạng của anh.”

Hạ Tân Xuyên nhíu mày: “Rồi sao?”

“Rồi em vạch trần y.”

“Làm sao vạch trần được?”

“Bằng một vài cách khiến y mất bình tĩnh.”

Hạ Tân Xuyên bước vào nhà vệ sinh.

Tân Tâm không đi vào theo, cậu dựa lưng vào tường bên ngoài: “Anh, anh kể cho em nghe đi, hai người nghỉ việc trước em có phải cũng bị Triệu Hoành Vĩ dọa chạy không? Y làm vậy có tính là hại người không? Nếu em tiếp tục ở lại đây làm việc, y có hại em không? Y có tìm anh không? Tại sao y lại chết cóng trong kho lạnh?”

Bên trong vang lên tiếng nước chảy.

Giọng nói của Tân Tâm càng to hơn.

Lúc Hạ Tân Xuyên rửa tay xong đi ra, mặt đã đen như đít nồi: “Sao nhiều câu hỏi thế?”

Tân Tâm: “Thế thì anh trả lời em đi.”

Hạ Tân Xuyên không trả lời, quay về nằm thẳng lên giường, quay lưng ra ngoài, ra vẻ không muốn nói chuyện với Tân Tâm.

Tân Tâm đi tới bật quạt cho hắn.

Gió “vù vù” thổi một lúc, Hạ Tân Xuyên xoay người lại.

Tân Tâm ngồi xổm bên cạnh giường, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Hạ Tân Xuyên.

Hạ Tân Xuyên: “Hai người kia không lì như cậu đâu, vừa thấy ma là chạy mất dép rồi.”

“Có lẽ là vì họ chưa có vợ để nuôi.”

Hạ Tân Xuyên: “Cậu nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra sao?”

Tân Tâm: “Em lại không thể đi, em phải giữ mạng chứ.”

Hạ Tân Xuyên: “Ở đây không có ai chết dưới tay ma quỷ cả.”

Tân Tâm sững người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại: “Vậy là có người chết dưới tay người khác?”

Hạ Tân Xuyên lại không nói gì nữa.

Tân Tâm nhìn vào mắt Hạ Tân Xuyên, cố gắng nhảy vào đôi mắt sâu như hồ nước ấy để tìm ra những điều ẩn giấu bên trong.

Hạ Tân Xuyên: “Tôi muốn ngủ, cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm.”

Tân Tâm: “Anh, anh đẹp trai thật đấy.”

Hạ Tân Xuyên: “…”

Hạ Tân Xuyên lại xoay người đi.

Tạm thời không hỏi ra được gì, thế là Tân Tâm bắt đầu làm việc của mình.

Hạ Tân Xuyên nằm nghiêng, nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng, hắn không quay lại, mắt nhìn vào tường.

Không biết qua bao lâu, phía sau vang lên tiếng mở cửa ban công.

Hạ Tân Xuyên ngẩng mặt lên, thấy Tân Tâm xách một túi đồ đi ra ban công, rồi có lẽ là ngồi xổm xuống. Hạ Tân Xuyên chống tay nhìn ra ngoài.

--------------------

Khi cánh cửa ban công sau lưng bị kéo ra, Tân Tâm giật nảy mình. Cậu quay đầu lại thì thấy là Hạ Tân Xuyên, bèn dời mắt xuống dưới để xác minh chính chủ.

Hôm nay Hạ Tân Xuyên mặc quần tây đen.

Màu đen này cũng chẳng tôn dáng chút nào.

“Cậu đang làm gì đây?” Hạ Tân Xuyên hỏi.

Ngoài ban công, trước mặt Tân Tâm là một chậu hoa, trong chậu cắm ba nén hương đang nghi ngút khói.

Tân Tâm đáp: “Thắp hương cho Triệu Hoành Vĩ đấy, tối qua em hứa với y rồi.”

Hạ Tân Xuyên: “…”

Hạ Tân Xuyên bước một chân ra ban công, lúc này hắn mới phát hiện bên cạnh tay cậu còn có một đống… hạc giấy vàng óng?

Tân Tâm cười ngượng: “Em không biết gấp thỏi vàng.”

Hạ Tân Xuyên cúi xuống nhặt một con lên, tháo con hạc giấy ra, gấp vài đường đã thành một thỏi vàng. Hắn đưa miếng giấy vàng lại gần nén hương đang tỏa khói, thỏi vàng nhanh chóng bắt lửa. Khi lửa sắp cháy đến ngón tay, Hạ Tân Xuyên vẩy tay một cái, một mẩu tàn tro rơi xuống từ đầu ngón tay hắn.

Hạ Tân Xuyên ngồi xổm xuống bên cạnh Tân Tâm. Hắn móc túi quần định lấy thuốc lá, nhưng thứ lôi ra lại là một vỏ bao rỗng, thuốc đã hút hết rồi.

Thấy vậy, Tân Tâm bèn đẩy chậu hoa lại gần phía Hạ Tân Xuyên: “Anh ngửi tạm đi.”

Cùng là khói cả, cũng na ná nhau thôi.

Hạ Tân Xuyên quay mặt đi, ánh mắt thờ ơ lướt qua mặt Tân Tâm rồi nhìn về phía quần áo đang phơi trên ban công: “Anh trai tôi hôm nay đi rồi.”

Tân Tâm: “Xin chia buồn.”

Hạ Tân Xuyên lắc đầu: “Không buồn.”

Tân Tâm: “Tình cảm không tốt à?”

“Bình thường.”

“Anh ấy mất vì sao vậy?”

“Ung thư phổi giai đoạn cuối.”

“Vậy anh hút ít thôi.”

Hạ Tân Xuyên liếc mắt nhìn Tân Tâm.

Tân Tâm chống hai tay lên cằm, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Cậu muốn biết chuyện của Tào Trân à?” Hạ Tân Xuyên nói.

Tân Tâm lắc đầu. Cậu đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa Hạ Tân Xuyên và Tào Trân. “Em muốn biết chuyện giữa anh và cô ấy.”

Ánh mắt Hạ Tân Xuyên khẽ lóe lên.

Tân Tâm: “Kể được không anh?”

Hai tay Hạ Tân Xuyên buông thõng trên đầu gối. Mùi hương đặc trưng từ nén nhang đang cháy xộc vào mũi hắn. Hắn nhìn lên bầu trời xa xăm, nói thản nhiên: “Anh trai tôi đâm chết chị của cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play