Cậu ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, gần như thối rữa.

Mùi ấy tanh tưởi, xen lẫn chút ngọt ngấy khiến người ta buồn nôn.

Hương hoa càng lúc càng đậm, khiến ý thức cậu dần trở nên mơ màng.

Dường như có ai đó đang nhìn cậu. Ánh mắt lướt nhẹ qua gò má, như những chiếc xúc tu chậm rãi lần theo từng đường nét từ lông mày xuống đôi mắt. Đôi mắt ấy lạnh lẽo lạ thường, tựa như hút cạn hơi ấm từ cơ thể cậu, để lại một cảm giác buốt giá.

Mình đang gặp ác mộng ư?

Nhãn cầu dưới mí mắt chuyển động không yên, gương mặt trắng trẻo rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi hơi khô khẽ run rẩy.

Cậu bất chợt mở to mắt, từ trong mơ bước vào bóng tối, bên tai vang lên tiếng “vo ve” kỳ lạ.

Khẽ thở ra một hơi, Tân Tâm có phần chậm chạp quay mặt đi, nhìn thấy chiếc quạt điện nhỏ đang quay một cách máy móc trong bóng đêm, cứ quay một vòng lại khựng một cái, luồng gió nóng phả ra làm chiếc màn chống muỗi dập dờn như sóng vỗ.

Đôi mắt Tân Tâm mông lung.

Đây là đâu?

Trong bóng tối, tầm nhìn của Tân Tâm bị hạn chế, cậu chỉ có thể lờ mờ đoán rằng đây là một phòng ký túc xá, một phòng ký túc xá rất xa lạ, và cậu đang ngủ ở giường dưới.

“Két…”

Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng động đột ngột vang lên khiến Tân Tâm cứng đờ người. Đôi mắt đã quen với bóng tối của cậu nhìn thấy một cánh cửa bị đẩy ra ở phía không xa.

Là cửa nhà vệ sinh trong ký túc xá.

Có người bước ra từ đó.

Người nọ có vóc dáng cao ráo, trong bóng tối, những đường nét cơ bắp trên cánh tay và bắp đùi của hắn thấp thoáng hiện ra. Hắn đi dép lê, tạo ra tiếng “lẹp kẹp” khe khẽ trên sàn nhà.

Tiếng “lẹp kẹp”, “lẹp kẹp” ngày một gần.

Tân Tâm theo bản năng nín thở, cậu vô thức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bước chân dừng lại trước giường cậu.

Tân Tâm lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình.

Ánh mắt không nóng không lạnh dừng trên mặt cậu, chiếc quạt điện nhỏ vẫn “vo ve” thổi, tim Tân Tâm đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, cậu cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình.

Bóng đen đột ngột cúi xuống, Tân Tâm không nhịn được, khẽ “A” lên một tiếng. Ngay lúc cậu kêu lên, bóng đen đã đưa tay vào trong màn, bịt chặt miệng cậu.

Bàn tay ấy rất nóng, rất lớn, cũng rất mạnh mẽ. Tân Tâm nín thở hít một hơi, rồi đột ngột mở to mắt, xuyên qua lớp màn đối diện với một đôi mắt khác trong bóng đêm.

Đôi mắt ấy sáng lạ thường, tựa như sao băng giá, chỉ cần nhìn vào là đủ khiến người ta lạnh buốt từ đỉnh đầu xuống tận gót chân.

Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Ra đây.”

Mặt Tân Tâm nóng bừng, vì nỗi sợ hãi không tên mà hơi thở gấp gáp phả vào lòng bàn tay người kia.

Người nọ rụt tay lại.

Tân Tâm run lên một cái, đưa tay quệt mặt. Mặt cậu ươn ướt, có thể là mồ hôi của chính cậu, cũng có thể là do bị người kia bịt miệng lúc nãy.

Bóng đen xoay người rời đi, tiến về phía cửa ký túc xá.

Tân Tâm nhìn hắn mở cửa, bên ngoài có ánh sáng lọt vào qua khe cửa. Hắn đã để cửa cho cậu.

Tân Tâm cứng đờ nằm trên giường, thầm đếm một, hai, ba trong lòng rồi ngồi dậy định xuống giường. Bất chợt, gáy cậu như bị một cây gậy vụt mạnh, vô số ký ức ồ ạt tràn vào.

Kiều Văn Quảng, hai mươi tuổi, một nhân viên phục vụ rời quê lên thành phố làm việc tại nhà hàng, lương tháng một nghìn rưỡi. Mới vào làm ở Tiểu Vân Lâu chưa đầy một tuần, chưa nhận được đồng lương nào, nhưng đã nạp tiền vào game, nợ ngược lại hai nghìn trên app tín dụng.

Tân Tâm: “…” Đúng là thiên tài làm công mà.

Dù ký ức vô cùng rõ ràng, nhưng Tân Tâm chắc chắn đây không phải là ký ức của mình.

Cơ thể này không phải của cậu.

Ngay sau đó, vài đoạn văn bản lại ùa vào tâm trí cậu.

[Yêu cầu nhiệm vụ: Tiểu Vân Lâu là một nhà hàng ăn nên làm ra, nhưng gần đây lại liên tiếp xảy ra chuyện lạ. Trưởng ca sảnh trước Tào Á Nam, nhân viên phục vụ sảnh trước Hướng Thần, và đầu bếp bếp sau Triệu Hoành Vĩ lần lượt chết một cách kỳ lạ, khiến nhà hàng thiếu nhân lực trầm trọng. Xin hãy giúp Tần lão bản của Tiểu Vân Lâu điều tra sự thật về cái chết của ba nhân viên này.]

[Thời gian nhiệm vụ: Bảy ngày (Vào bảy giờ tối ngày bảy tháng bảy, Tần lão bản sẽ đến tìm cậu để lấy câu trả lời. Nếu không trả lời được hoặc trả lời sai, cậu sẽ phải ở lại đây làm công cả đời cho Tần lão bản.) (Trong môi trường việc làm hiện nay, đây chẳng phải cũng là một loại phần thưởng sao?)]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Bản thân nhiệm vụ chính là phần thưởng. (Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng bổ sung, với điều kiện là cậu vẫn còn mạng để nhận.)]

Những thông tin này lướt qua tâm trí Tân Tâm chỉ trong nháy mắt. Khi cậu hoàn hồn, chúng dường như đã được khắc sâu vào não cậu, còn rõ ràng hơn cả những ký ức vừa bị nhồi nhét vào.

Tân Tâm cố gắng đặt câu hỏi trong đầu, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào, chỉ có những dòng chữ lạnh lẽo và rõ ràng kia.

Cậu dường như đã lạc vào một nơi kỳ lạ nào đó.

Tân Tâm liếc nhìn khe cửa đang hé mở, dùng chân mò mẫm tìm đôi dép lê trong bóng tối, rồi rón rén đi về phía cửa ký túc xá.

Đây là một ký túc xá tám người nhưng chưa ở đủ. Vốn có bảy người, mấy hôm trước có hai người đột ngột nghỉ việc nên chỉ còn lại năm. Nhân viên mới chưa kịp tuyển, tối nay mấy người trong phòng đã chia lại giường, giường trên dùng để đồ, nhờ vậy mà Tân Tâm mới được chuyển từ giường trên xuống giường dưới. Người vừa gọi cậu ra ngoài nói chuyện là ai, Tân Tâm vẫn chưa thể xác định.

Thân chủ cũ là một trạch nam nghiện game, ngoài giờ làm là lại ru rú trong ký túc xá cày game, chẳng hề quan tâm đến người và sự việc xung quanh. Làm được mấy ngày mà đến tên đồng nghiệp còn chưa nhớ được mấy người.

Ba người được nhắc đến trong nhiệm vụ là trưởng ca sảnh trước Tào Á Nam, nhân viên phục vụ sảnh trước Hướng Thần, và đầu bếp bếp sau Triệu Hoành Vĩ hoàn toàn không tồn tại trong ký ức của cơ thể này.

Tân Tâm không thể ngồi chờ chết.

Cậu không muốn làm công cả đời!

Tiểu Vân Lâu là một nhà hàng lớn theo phong cách nông trang, ký túc xá nhân viên được bố trí ngay phía sau nhà hàng, trên tầng hai của nhà kho. Cậu có thể nghe thấy tiếng động cơ làm lạnh của kho lạnh ở tầng dưới. Tân Tâm kéo cửa ký túc xá ra, ngửi thấy một mùi thuốc lá thoang thoảng.

Người gọi cậu ra ngoài đang dựa vào tường, cúi đầu hút thuốc. Nghe thấy tiếng động, hắn liếc mắt qua. Tân Tâm đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, theo phản xạ lại rùng mình, cảm thấy trong mắt người này toát ra hàn khí, trông chẳng phải dạng hiền lành.

Người nọ thấy Tân Tâm, khóe miệng khẽ mím lại, đường môi lạnh lùng cong xuống.

Tân Tâm vịn tay vào cửa, chỉ có cái đầu ló ra ngoài, còn phần thân từ vai trở xuống thì rụt cả vào trong. Cậu cũng không dám nhìn thẳng vào người kia, cúi đầu né tránh, yết hầu chuyển động: “Có chuyện gì không ạ?”

Người nọ không trả lời, đưa tay túm lấy áo ba lỗ của Tân Tâm, lôi tuột cậu ra khỏi ký túc xá. Tân Tâm loạng choạng bước đi, đôi dép lê kẹp ngón vang lên tiếng “loẹt quẹt” trên hành lang. Cậu như một con quay bị xoay một vòng trong tay người kia, lưng đập vào tường. Tân Tâm hự lên một tiếng, không giữ được thăng bằng, ngã phịch xuống đất.

Tân Tâm có chút thảm hại ngẩng đầu lên.

Trên trần hành lang treo một ngọn đèn vàng vọt, ánh sáng hình chiếc ô chiếu rọi một khuôn mặt góc cạnh, có làn da hơi ngăm. Vùng má bên chìm trong bóng tối phảng phất sắc xanh nhàn nhạt, râu được cạo rất sạch sẽ. Đôi môi mỏng đang ngậm điếu thuốc: “Ngày mai chuyển lên giường trên của tôi mà ngủ.”

Tân Tâm: ? Người này có ý gì? Vừa gặp đã bắt nạt nhau à?

Ánh mắt cậu từ từ dời xuống, có chút sợ hãi nhìn vào cặp đùi trần rắn chắc của đối phương. Dù không gồng, những đường cơ vẫn hiện lên như tạc. Cậu liếc nhìn hai cẳng chân gầy nhẳng của mình, lí nhí nói: “Tại sao ạ?”

Ngọn đèn trên hành lang đột nhiên nháy một cái. Đôi dép lê kẹp ngón màu xanh đậm tiến lại gần, Tân Tâm theo bản năng lùi mông về phía sau, đầu gối bị mũi chân người kia đá nhẹ một cái: “Đồ que sậy.”

Tân Tâm: “…” Có tin tôi dùng xương đâm chết anh không.

Đối phương không cho Tân Tâm bất kỳ lời giải thích nào, dụi điếu thuốc vào tường rồi quay về ký túc xá.

Tân Tâm: Đồ vô ý thức.

Cậu vịn tường đứng dậy, phủi bụi trên quần lót phía sau.

Hành lang ngoài cậu ra không một bóng người, ngọn đèn trên đầu như bị chập mạch, cứ chớp tắt liên tục. Không khí oi bức của mùa hè hòa cùng mùi hải sản tanh tưởi thật sự khó tả.

Tân Tâm lúc này mới muộn màng cảm thấy khung cảnh xung quanh có chút rợn người, vội vàng kéo cửa chạy vào ký túc xá.

Trong phòng vẫn tối om. Tân Tâm vừa từ hành lang có ánh sáng bước vào nên không nhìn thấy gì. Cậu mò mẫm đẩy cửa nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh này không tắm được, chỉ có thể đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh. Bệ xí lộ thiên, bốc lên một mùi hôi khó chịu, đèn lại còn hỏng. Tân Tâm mò mẫm trong bóng tối, hứng chút nước vào lòng bàn tay rửa sạch bụi trên chân, sau đó lau khô, toàn bộ quá trình không quá mười giây.

Chậm thêm một giây nữa, tim cậu sẽ nổ tung mất.

Tân Tâm là một người theo chủ nghĩa duy vật nhưng lại sợ ma.

Về mặt lý trí, cậu cho rằng thế giới này hoàn toàn không có ma quỷ, nhưng về mặt cảm tính, cậu sợ bóng tối, sợ ma, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ để tự dọa mình toát mồ hôi hột.

Tân Tâm nhanh chóng quay về giường, run rẩy đưa tay mò theo trí nhớ tìm chiếc vali của mình ở giường trên, lôi ra một chiếc quần lót. Cậu vội vàng cởi chiếc quần lót bẩn ra, hai chân run rẩy xỏ vào chiếc quần sạch.

Cậu cảm giác như có một con ma đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Tân Tâm mặc xong quần lót, vèo một cái chui vào trong màn.

A, cuối cùng cũng an toàn rồi.

Tân Tâm ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, nằm nghiêng đối diện với chiếc quạt nhỏ, thở hổn hển.

Sau đó, đôi mắt đã quen với bóng tối của cậu liền chạm phải đôi mắt quen thuộc ở giường dưới đối diện.

Tân Tâm: “…”

Bốn mắt nhìn nhau, người kia liền xoay người đi.

Tân Tâm: “…” Nhìn trộm người ta thay quần lót, đúng là biến thái.

Hóa ra người đó ngủ đối diện cậu.

Tân Tâm liếc nhìn giường trên đối diện.

Một chiếc vali lớn.

Vừa vào thế giới này đã bị bắt nạt đổi giường, cậu tức tối nghiến răng, chỉ hận không thể lao qua đá cái đầu của người kia như đá bóng.

Nhưng cũng bớt sợ hơn rồi.

Cơ thể này ban ngày làm phục vụ, đứng từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối. Sau 10 giờ tối về ký túc xá còn phải chăm chỉ cày game mấy tiếng đồng hồ, ngày đêm làm việc cho nhà tư bản. Tân Tâm vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này không còn ác mộng nữa.

9 giờ sáng, chuông báo thức vang lên. Tân Tâm mơ màng mở mắt, nhìn thấy cái lỗ thủng to trên đỉnh màn mới biết tại sao người mình lại ngứa như vậy.

Nhưng buồn ngủ quá.

Cơn buồn ngủ mà muỗi cũng không cản nổi.

Tân Tâm kéo khăn mặt che lên mặt, ngủ tiếp.

Mãi cho đến khi chiếc điện thoại bên gối rung lên điên cuồng, Tân Tâm mới mở mắt. Cậu nheo mắt mò lấy điện thoại, rồi lập tức tỉnh táo hẳn.

“Có nhân viên, coi thường quy định, không có chút kỷ luật nào, coi nhà hàng như nhà mình ấy nhỉ—”

Tân Tâm còn chưa vào đến sảnh trước đã nghe thấy tiếng ông chủ đang huấn thị. Cậu đành phải cứng đờ người, len lén đi vào từ bên hông.

“Nói cậu đấy Kiều Văn Quảng! 9 giờ 20 họp buổi sáng, giờ là mấy giờ rồi!”

Tân Tâm lập tức kẹp chặt mông, đứng nghiêm ở cuối hàng thứ ba.

Tần lão bản có một khuôn mặt béo tròn như Phật Di Lặc, da trắng trẻo được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng lại không có chút phong thái nào của Phật, không cười cũng chẳng hiền từ, vẻ mặt âm trầm nghiêm nghị, tay cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy dạy bảo nhân viên.

Đối với việc Tân Tâm đến muộn, lão rất không hài lòng, quát lớn: “Kiều Văn Quảng, hôm nay cậu không cần phục vụ ở sảnh trước nữa, ra kho sau chuyển hàng đi!”

Tân Tâm chỉ có thể đáp lại một tiếng: “Vâng ạ, thưa ông chủ.”

Tần lão bản hằn học lườm cậu một cái. Tân Tâm nhìn thấy trong ánh mắt lão sự tàn nhẫn như chim ưng, tựa như có một đôi móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ mắt, đã ngấm ngầm móc lấy cậu, sẵn sàng nhai nát và nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào.

Tân Tâm nghĩ đến nhiệm vụ trong đầu, vô thức lạnh cả người.

“Giải tán! Ăn cơm!”

Theo lệnh của ông chủ, ba hàng người lập tức giải tán. Tân Tâm nhìn thấy người đàn ông hôm qua bắt cậu đổi giường ở hàng đầu tiên. Hắn mặc một chiếc áo phông màu xám, quần jean rộng màu nhạt, vai rộng chân dài, mặc quần áo vào trông không còn cơ bắp như đêm qua.

Có lẽ ánh mắt dò xét của Tân Tâm quá rõ ràng, người trong hàng đột nhiên quay đầu lại.

Giữa ban ngày ban mặt, Tân Tâm lại có cảm giác như gặp ma, run lên một cái rồi co giò bỏ chạy.

Vẻ mặt người kia rất hung dữ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Chẳng lẽ hắn chính là thủ phạm gây ra hàng loạt vụ án mạng?

Ăn cơm xong, xe tải chở hàng vẫn chưa đến. Tân Tâm ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước kho lạnh suy nghĩ. Cậu thầm nhủ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người mà người ta cho là ít có khả năng nhất lại thường là hung thủ. Biết đâu người đầu tiên cậu gặp trong thế giới này chính là hung thủ thì sao?

Tân Tâm lắc đầu, chắc là không dễ dàng như vậy.

Chỉ là những người bị hại cậu đều không quen biết, phải điều tra thế nào đây? Phải tạo mối quan hệ tốt với những người xung quanh, lựa lời hỏi chuyện mới được. Thời gian có hạn, vụ án xảy ra ở Tiểu Vân Lâu, cuối cùng còn phải nộp câu trả lời cho ông chủ của Tiểu Vân Lâu, cậu không thể rời khỏi đây, chỉ có thể vừa làm công vừa điều tra.

Tân Tâm đang nghĩ nên bắt đầu từ ai thì xe tải đến.

Tài xế xe tải bước xuống, là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài thật thà, cười tủm tỉm: “Hôm nay sao không phải là Tiểu Cát và mọi người?”

Tân Tâm thành thật trả lời: “Sáng nay cháu họp muộn, ông chủ phạt cháu ra đây chuyển hàng.”

Tài xế cười cười, mở cửa sau xe tải: “Vậy thì cậu vất vả rồi.”

Tài xế ở trên xe đưa thùng hàng xuống, Tân Tâm nhận lấy rồi chất hết xuống đất trước. Đợi tài xế lái xe đi, cậu mới từng thùng một chuyển vào kho lạnh bên cạnh. Thân chủ cũ vốn là một trạch nam thể lực yếu kém, chỉ chạy vài chuyến, Tân Tâm đã cảm thấy đuối sức, tay chân đau nhức.

Nghĩ đến khuôn mặt âm u của Tần lão bản, Tân Tâm nghiến răng tiếp tục chuyển hàng. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống đầu khiến người ta choáng váng.

Lại một thùng hàng nữa nặng trịch rơi xuống đất. Tân Tâm đấm đấm vào cái lưng đau mỏi, thầm nghĩ mình đã tạo nghiệp gì mà bị bắt đến nơi này?

Không nhớ ra được.

Ngoài ký ức của Kiều Văn Quảng và nhiệm vụ bị nhồi nhét vào đầu, Tân Tâm chỉ nhớ được tên của mình.

Cậu chuyển hàng đến tận chiều, xe tải cứ lần lượt đến, mà chỉ có một mình cậu làm. Lúc hơn 4 giờ đi ăn bữa thứ hai, tay Tân Tâm cầm bát cơm mà run lẩy bẩy. Cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, nhưng vì quá mệt nên không để ý. Cậu định nghỉ một lát thì Tần lão bản không biết từ đâu xuất hiện, lượn lờ quanh cậu một cách âm u. Tân Tâm không dám nghỉ ngơi, vội chạy thẳng ra kho lạnh ở sân sau.

“Bên ngoài có phải là cá hố không?”

Tân Tâm vịn vào thùng hàng thở dốc, quay đầu lại. Có một người đang đứng ở cửa, ngược sáng nên cậu không nhìn rõ mặt. “Anh chờ một chút, để tôi ra xem.” Cậu quệt mồ hôi trên trán rồi đi ra ngoài.

Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, Tân Tâm dần nhìn rõ mặt đối phương.

Đó là một thanh niên mặt chữ điền, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính. Anh ta nhíu mày, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Lại một gương mặt xa lạ.

“Cá hố…”

Tân Tâm dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, bước chân đột ngột dừng lại.

“Nhanh lên,” người kia thúc giục, “Nhà bếp đang cần dùng.”

Tân Tâm đứng bất động trong kho lạnh, cậu cúi đầu nhìn xuống chân người kia.

Đã gần năm giờ chiều, bên ngoài nắng vẫn gay gắt, cái nóng của mùa hè bị ngăn cách bên ngoài kho lạnh đầy hàn khí. Tân Tâm bận rộn cả buổi, người lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi ra rất nhiều, dính bết trên người.

“Cậu nhìn gì thế?”

Giọng đối phương đột nhiên trở nên dịu dàng.

Tân Tâm từ từ ngẩng mặt lên.

Gương mặt chữ điền kia đang cười với cậu, tám chiếc răng trắng ởn: “Giường của tôi ngủ có thoải mái không?”

Răng Tân Tâm va vào nhau lập cập. Cậu nhìn “người” không có bóng dưới chân trước mặt, từng bước lùi dần về phía sau. Người kia vẫn cười, nhưng nụ cười rất cứng đờ, như một chiếc mặt nạ đeo trên mặt, sắp tan chảy dưới ánh mặt trời.

Tốc độ lùi của Tân Tâm ngày càng nhanh, cậu loạng choạng lùi về phía sau, lùi được một đoạn thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao hắn không vào?

Là hắn không vào được? Hay là hắn không muốn vào?

Khoảng cách xa dần, Tân Tâm lại bắt đầu không nhìn rõ mặt người bên ngoài.

Tim cậu đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, mồ hôi túa ra như tắm. Bàn tay đau nhức tê dại của cậu mò đến thùng xốp bên cạnh, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm vào thùng, làm các góc thùng cũng trở nên hơi ấm.

Không đúng, thế này không đúng.

Tân Tâm cắn răng, cúi đầu, nhắm mắt, lao thẳng về phía cửa!

“A a a a a——”

Tân Tâm nhắm mắt chạy về phía trước, trong đầu cậu đủ loại ma quỷ bay loạn, tất cả đều đang đuổi bắt cậu. Đầu óc cậu nóng lên, thầm nghĩ dù chết cũng không thể chết một cách hèn hạ như vậy, bèn hét lớn:

“Cái đồ bắt nạt ép người ta dọn giường nhà mày chết đi——”

Tân Tâm đâm đầu vào một cơ thể rắn chắc và đàn hồi, ấm áp. Nhiệt độ của người sống khiến cậu không nghĩ ngợi gì mà đưa tay ôm chặt lấy người đó.

“Cứu, cứu mạng…”

“Ai chết?”

Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cầu cứu của cậu. Tân Tâm lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên, một đôi mắt có nhiệt độ ngang với kho lạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Tân Tâm: “…” Nếu cậu nói người cậu chửi không phải là hắn, liệu hắn có tin không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play