“Vụ tai nạn xe hơi hơn một tháng trước.”
“Lúc ở trong đó thì phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối, có lẽ là báo ứng.”
“Được tại ngoại để chữa bệnh, cũng không phải chịu tội gì nhiều, chết cũng dứt khoát, tốt lắm.”
Hạ Tân Xuyên nói xong, Tân Tâm im lặng một lúc rồi bảo: “Người chết không thể sống lại, anh đừng quá đau lòng.”
“Không đau lòng,” Hạ Tân Xuyên lặp lại, “Không liên quan đến tôi.”
Tân Tâm: “Người gặp tai nạn xe cộ đó có phải là tổ trưởng cũ của chúng ta không?”
Hạ Tân Xuyên nhìn cậu.
Tân Tâm: “Em sợ nên mới đi hỏi thăm người gần đây,” cậu ôm chặt lấy mình, xoa xoa cánh tay, “Họ nói chỗ chúng ta có nhiều chuyện lạ lắm.”
Hạ Tân Xuyên: “Còn hỏi được gì nữa không?”
Tân Tâm: “Không có gì, chỉ vậy thôi. Chuyện của Triệu Hoành Vĩ em có hỏi người khác, nhưng họ đều không thèm để ý đến em.”
“Ai cũng sợ rước họa vào thân.”
Hạ Tân Xuyên búng nhẹ vào nén hương.
“Vậy anh không sợ à?” Tân Tâm tò mò hỏi.
Hạ Tân Xuyên: “Tôi giống cậu.”
Tân Tâm hỏi giống ở điểm nào thì Hạ Tân Xuyên không nói nữa. Hắn đứng dậy: “Đừng để rác trên ban công.”
Tân Tâm cho đám hạc giấy đã gấp vào một túi ni lông, thắt nút lại rồi quay về nhét xuống gầm giường của Triệu Hoành Vĩ. Nhang trong chậu hoa cũng đã tàn, cậu cũng đặt nó xuống gầm giường.
Suốt quá trình đó, Hạ Tân Xuyên đều nằm trên giường, thu hết vào mắt.
Hắn nghĩ có lẽ mình đã gặp phải một thiên tài.
Tân Tâm phủi tay, quay đầu lại nói: “Anh, anh hết thuốc rồi, để em ra ngoài mua cho anh một bao nhé?”
Hạ Tân Xuyên: “Cậu có tiền không?”
“Em dùng ví trả sau,” Tân Tâm vui vẻ nói, “Hạn mức của em là ba nghìn tệ đấy.”
Hạ Tân Xuyên: “…”
Tân Tâm: “Em vừa thấy rồi, anh hút thuốc hiệu Bạch Sa, để em mua cho anh.”
“Không cần đâu.”
Tân Tâm cười hì hì rồi đi mất.
Xuống lầu, đi ra từ cửa hông bên phải sân sau của nhà hàng, Tân Tâm không đi mua thuốc lá mà quay lại đường cũ, trở về khúc cua tử thần nơi Tào Á Nam gặp nạn.
Tào Trân đã đi rồi, dưới một bên tường có vết tích giấy bị đốt cháy rõ rệt.
Đối diện chính là cái hố cỏ nơi Tân Tâm ngã xuống. Lúc nãy ngồi trên xe Hạ Tân Xuyên rời đi, Tân Tâm đã ngoảnh lại nhìn Tào Trân một cái, khi đó cậu đã cảm thấy rất kỳ lạ.
Đi một vòng quanh khúc cua này, xem xét từ trước ra sau, Tân Tâm chắc chắn đó không phải là ảo giác của mình.
“Tít tít…”
Tiếng còi xe vang lên, Tân Tâm vội lùi vào hố cỏ. Một chiếc xe tải rẽ vào, Tân Tâm nhận ra đó là xe tải đi đến Tiểu Vân Lâu, cậu vội vàng vẫy tay lia lịa: “Alô alô…”
Xe tải dừng lại, tài xế hạ cửa kính xuống, cười nói: “Sao lại là cậu?”
“Bác tài,” Tân Tâm tươi cười rạng rỡ, “Đến Tiểu Vân Lâu giao hàng ạ?”
“Đúng vậy, lạ thật đấy, hải sản hôm qua vừa giao tới, hôm nay đã bốc mùi rồi, ông chủ bảo tôi giao thêm ít nữa.”
“Vậy bác cho tôi đi nhờ về với.”
“Được thôi, lên đi.”
Tân Tâm trèo lên xe tải. Ghế phụ trong xe chất đống đồ lặt vặt, tài xế nói: “Cậu tự dọn một chút đi.”
Tân Tâm ôm đống đồ đặt lên đùi. Kiều Văn Quảng không có bằng lái, nhưng Tân Tâm thì có. Dù ký ức ở thế giới thực không hề lọt vào đầu, nhưng cậu cảm thấy mình hẳn là biết lái xe. Ngồi trên xe tải, tầm nhìn cao hơn xe thường, cũng rõ ràng hơn.
“Bác tài,” Tân Tâm hỏi, “Ngã rẽ này khó đi lắm phải không ạ?”
“Đây là khúc cua khuất tầm nhìn, đương nhiên là khó đi rồi. Chở hàng đến nhà hàng của các cậu chỉ có thể đi con đường này, không còn cách nào khác.”
Tân Tâm sờ vào con mèo thần tài đặt trước xe tải: “Trước đây anh trai của anh Hạ cũng chạy tuyến đường này phải không ạ?”
“Cậu thân với cậu Hạ lắm à?”
“Cũng tàm tạm ạ, anh Hạ là người tốt.”
“Ôi, lão Hạ đúng là đáng tiếc thật.”
Bác tài xót xa nói.
“Vốn dĩ tôi không chạy đoạn này, sau khi lão Hạ gặp chuyện thì tôi mới được điều qua. Lão Hạ là người thật thà, bình thường không hút thuốc, không uống rượu, thói quen sinh hoạt rất tốt. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, còn mắc phải căn bệnh nặng thế. Nghe nói sáng nay người đã đi ở bệnh viện rồi, cũng tốt, không phải chịu nhiều đau đớn.”
Tân Tâm chăm chú lắng nghe: “Vậy lão Hạ có quen chị Tào không ạ?”
“Chị Tào à? Gọi thân mật ghê.”
Bác tài quay mặt lại, cười tủm tỉm nhìn Tân Tâm một cái: “Lúc cậu đến thì tổ trưởng Tào đã mất rồi nhỉ.”
Tân Tâm không ngờ bác tài này lại biết nhiều chuyện đến vậy, bèn gãi đầu, giả ngốc: “Người cũng đã mất rồi, cũng là tiền bối trong quán, phải tôn trọng một chút chứ ạ.”
“Chúng tôi chở hàng, mỗi ngày không chỉ chạy một đoạn, cũng không có thời gian giao du nhiều với ai. Tổ trưởng Tào làm việc ở phía trước, chúng tôi dỡ hàng ở phía sau. Tôi cũng chưa nghe lão Hạ nhắc đến tổ trưởng Tào bao giờ, chắc là không quen biết.”
Tân Tâm “ồ” một tiếng: “Vậy bác có quen Triệu Hoành Vĩ ở chỗ chúng tôi không ạ?”
“Không quen, tôi chỉ thân với mấy cậu như cậu Cát thôi.”
“Hướng Thần thì sao ạ?”
“Chưa nghe nói bao giờ.”
Xem ra tài xế xe tải thật sự không có nhiều mối liên hệ với người của Tiểu Vân Lâu.
Tân Tâm xuống xe sớm, đến siêu thị mua thuốc cho Hạ Tân Xuyên.
Cậu lấy một bao Bạch Sa mềm, mở điện thoại định trả tiền thì mới phát hiện có một tin nhắn WeChat mới.
Hạ Tân Xuyên đã chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, còn gửi cho cậu một bao lì xì.
Tân Tâm nhấn mở, năm mươi tệ.
Một khoản tiền khổng lồ.
Tân Tâm gửi một sticker mặt cười: “Cảm ơn anh, không cần đâu, để em mời.” Rồi cậu gửi lại bao lì xì đó.
Đút thuốc lá vào túi, Tân Tâm lang thang trên phố, vào từng cửa hàng để thu thập thông tin từ các NPC.
Tiểu Vân Lâu cũng là một nhà hàng có tiếng trong thị trấn, lại thêm những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra nên tin tức rất dễ hỏi thăm ở khu vực lân cận. Đi hai vòng, Tân Tâm đã thu được không ít thông tin hữu ích.
Tào Á Nam chết vì tai nạn xe cộ. Vụ tai nạn có nhiều điểm đáng ngờ, từ thời gian, địa điểm kỳ lạ, cho đến khoản tiền bồi thường một triệu tệ.
“Em gái cô ta bị tật, chân thọt bẩm sinh. Giờ thì hay rồi, nửa đời sau không cần phải lo nữa.”
Với mức thu nhập và tiêu dùng của thị trấn nhỏ này, một triệu tệ quả thực là một khoản tiền khổng lồ.
Triệu Hoành Vĩ chết cóng trong kho lạnh. Người dân xung quanh kể lại rất đáng sợ, nói rằng trong kho lạnh có lệ quỷ, đã bắt Triệu Hoành Vĩ vào làm kẻ chết thay.
Tân Tâm liên tưởng đến việc Triệu Hoành Vĩ chặn mình trong kho lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ Triệu Hoành Vĩ cũng chết vì gặp ma?
Nhưng cậu lại nhớ đến lời Hạ Tân Xuyên nói rằng ở đây không có ai chết dưới tay ma quỷ.
Không biết Hạ Tân Xuyên còn biết nội tình gì nữa không.
Tiếp theo là Hướng Thần.
Cái chết của Hướng Thần còn kỳ quái hơn.
“Chết vì treo cổ trong nhà trọ.”
Ông chú ở tiệm vé số nói một cách bí ẩn: “Mà còn dùng vớ da để treo cổ đấy.”
Tân Tâm “Hả?” một tiếng, há hốc miệng.
Ông chú bán vé số rất hài lòng với phản ứng hưởng ứng của cậu: “Sợ lắm, nghe nói mặt mũi tím tái hết cả, treo lủng lẳng trên quạt trần.”
“Anh ta… sống một mình ạ?” Tân Tâm hỏi.
“Đúng, sống một mình.”
Ông chú bán vé số ném cho Tân Tâm một cái nháy mắt bí ẩn với vẻ mặt của người biết rõ nội tình: “Cậu ta chắc chắn có bạn gái.”
“Tại sao ạ?”
“Nếu không thì vớ da ở đâu ra?”
“Biết đâu anh ta có sở thích đặc biệt gì đó thì sao.”
“…”
Ông chú bán vé số nhất thời không thể phản bác, Tân Tâm tiếp tục hỏi: “Anh ta ở đâu vậy ạ?”
“Khu dân cư Vân Phúc ở phía trước, cậu muốn đến xem à?”
“Không có không có.”
Tân Tâm vội xua tay: “Cháu né nhà có ma thôi ạ.”
Khu dân cư Vân Phúc cách Tiểu Vân Lâu sáu cây số, đi bộ đến đó cũng khá mệt, hơn nữa trời đã bắt đầu tối. Tân Tâm nhìn mặt trời đang dần lặn, quyết định quay về Tiểu Vân Lâu. Trên đường, cậu gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Tân Xuyên: “Anh, em mua thuốc về rồi đây.”
Khi đến Tiểu Vân Lâu, mặt trời đã lặn hẳn, những chiếc đèn lồng của nhà hàng được thắp lên, nhìn từ xa là một vùng đỏ rực. Tân Tâm rảo bước nhanh hơn.
Cửa của Tiểu Vân Lâu được thiết kế rất đặc trưng, là một cánh cửa sắt màu đỏ cổ kính, miệng sư tử đồng ngậm một chiếc vòng. Giờ mở cửa luôn có người đứng ngoài đón khách, có lẽ do gần đây nhân viên nghỉ việc hơi nhiều nên hôm nay ngoài cửa không có ai.
Tân Tâm đứng trước cửa, do dự một chút rồi gửi tin nhắn cho Hạ Tân Xuyên: “Em đến cửa nhà hàng rồi, trời tối rồi, em sợ, anh ra mở cửa giúp em được không?”
Tân Tâm đợi một lúc, Hạ Tân Xuyên không trả lời tin nhắn của cậu.
Cậu liếc nhìn con đường phía sau đang dần bị bóng tối bao phủ, rồi lại nhìn cánh cửa sắt rực rỡ dưới ánh đèn lồng đỏ trước mặt. Hai con sư tử đồng há miệng trông sống động như thật, ánh sáng đỏ chiếu vào mắt chúng, tựa như chúng đang sống.
Không biết có phải là ảo giác của Tân Tâm không, cậu cảm thấy hai con sư tử đồng dường như to hơn một chút. Tân Tâm ngây người nhìn hai con sư tử, mắt như bị hút chặt vào cặp tròng mắt màu đỏ ấy, không thể dời đi.
Đầu sư tử ngày một gần hơn, cái miệng của con sư tử vốn có tướng mạo hiền lành phúc hậu mỗi lúc một ngoác ra to hơn, để lộ nanh vuốt sắc nhọn, nước dãi trong suốt tanh hôi dính nhớp trong miệng, chực chờ bổ nhào vào mặt Tân Tâm.
Tân Tâm cứng đờ rút tay ra khỏi túi, run rẩy đưa điếu thuốc trong tay về phía đầu sư tử. Môi cậu run lên.
“Anh Vĩ, làm một điếu không?”
Đầu sư tử dừng lại ngay chóp mũi cậu.
Mùi tanh xộc vào mũi.
Tân Tâm: “Anh Vĩ, mùi hải sản hơi nồng nhỉ.”
Đầu sư tử: “…”
“Mày không sợ chút nào à?”
Tân Tâm nghe thấy giọng của Triệu Hoành Vĩ.
“Sợ chứ,” Tân Tâm nói, “Em sợ đến mức tay run lên đây này.”
Tròng mắt đỏ rực của đầu sư tử đảo một vòng, quả nhiên nhìn thấy đôi tay trắng bệch của Tân Tâm đang run nhẹ.
Y hừ lạnh một tiếng, nói: “Mày nói mày đến để giải oan cho tao?”
“Đúng vậy.”
Tân Tâm nói một cách nghiêm túc: “Em phụng mệnh Diêm Vương, đến để siêu độ cho oan hồn của anh.”
“Mày định siêu độ cho tao thế nào?”
“Hôm nay anh đã về ký túc xá chưa?”
Triệu Hoành Vĩ bị giọng điệu thân quen, thoải mái của Tân Tâm làm cho hơi ngẩn người, dường như y đã quay về lúc còn sống, có đồng nghiệp đang chào hỏi mình. Giọng điệu của y giờ đây cũng không còn tà ác như trước: “Chưa.”
“Anh về xem thử đi.”
Tân Tâm nói với vẻ mặt chân thành: “Em đã đốt vàng mã cho anh, còn thắp cả nhang nữa.”
Triệu Hoành Vĩ nghẹn lời, lại nói: “Vô dụng thôi.”
“Cũng là một chút tấm lòng mà.”
Triệu Hoành Vĩ lại hừ một tiếng: “Coi như mày có hiếu.”
Tân Tâm: *Mày mới là đồ bất hiếu, hết lần này đến lần khác dọa dẫm bố nuôi.*
“Nói gì mà phụng mệnh Diêm Vương, toàn nói bậy bạ,” giọng điệu của Triệu Hoành Vĩ có vẻ hơi bi thương, “Trên đời này căn bản không có Hắc Bạch Vô Thường, không có Âm Tào Địa Phủ, chết rồi chỉ có thể bị nhốt tại chỗ, không được siêu sinh.”
Thiết lập của phó bản bá đạo vậy sao? Thế thì ác quá.
Tân Tâm cẩn thận nói: “Biết đâu chỉ cần giúp anh tìm ra hung thủ, anh sẽ được giải thoát thì sao?”
Đầu sư tử đột nhiên vươn ra, mặt đối mặt với Tân Tâm. Cậu cảm thấy trán mình lạnh buốt thấu xương, mùi tanh cũng nồng nặc đến mức khó thở.
“Mày nói thật không?”
“Cứ thử xem sao.”
“Tại sao mày lại tốt bụng như vậy?”
“Em từ nhỏ đã lương thiện rồi, huống hồ bây giờ chúng ta đã không còn là quan hệ bình thường nữa, tối qua đã nhận con nuôi rồi, em giúp anh cũng là chuyện nên làm.”
Đôi mắt đỏ rực của y nhìn cậu chằm chằm, ác ý xen lẫn nghi ngờ từ đôi mắt đó không ngừng tuôn ra như dòng nước độc.
Tân Tâm rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Hạ Tân Xuyên còn lạnh hơn cả ma.
Cậu đã được rèn luyện rồi.
“Được thôi.”
Dường như không nhìn ra sơ hở gì, đầu sư tử rụt lại.
Tân Tâm thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Em nghe nói anh bị chết cóng trong kho lạnh.”
Vẻ mặt của đầu sư tử trở nên hung tợn, trong mắt cũng ánh lên tia nhìn oán độc. Tân Tâm cảm thấy xung quanh trở nên rất lạnh.
“Là con đàn bà thối tha đó…”
Tân Tâm chờ Triệu Hoành Vĩ nói tiếp, không ngờ y cứ lặp đi lặp lại câu này.
Tân Tâm không nhịn được hỏi: “Là ai?”
Đầu sư tử nhìn chằm chằm Tân Tâm, nanh vuốt dần thu lại, giọng nói của nó nghe có vẻ oán hận và đau khổ, dần trở nên xa xăm: “Tao không nhớ nữa… Tao không nhớ gì cả… Con đàn bà thối tha chết tiệt…”
Cái lạnh buốt dần tan đi, cảm giác đau nhói trên trán bắt đầu trở nên rõ rệt.
“Bụp bụp bụp…”
Tiếng gì vậy?
Tân Tâm đau đầu như búa bổ, tai lại rất ồn ào. Cậu đưa tay định bịt tai lại nhưng cảm thấy hai tay như bị đông cứng.
Cổ áo sau bị giật mạnh một cái.
Tân Tâm ngã ngửa ra sau theo quán tính, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Tân Xuyên dưới ánh đèn đỏ.
Tiếng “bụp bụp bụp” cuối cùng cũng biến mất, cảm giác ở tay cũng quay trở lại. Tân Tâm theo bản năng sờ lên trán, nóng hổi, dính dính.
Tân Tâm nhìn ngón tay mình, đầu ngón tay dính máu.
Cậu ngây người nhìn, một lực đẩy từ sau lưng truyền đến.
Tân Tâm đứng thẳng dậy, nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi trên đầu sư tử ở cửa trước mặt.
Cậu rên lên một tiếng, hai tay ôm lấy trán.
Triệu Hoành Vĩ đúng là không phải thứ tốt lành gì.
“Ổn không?”
Tân Tâm lắc đầu: “Đau.”
Cậu cúi đầu ôm trán một lúc lâu, rồi nghiêng mặt nhìn Hạ Tân Xuyên: “Anh, cổ anh bị sao vậy?”
Hôm nay có lẽ Hạ Tân Xuyên đi tiễn anh trai mình đoạn đường cuối cùng nên ăn mặc rất trang trọng, cúc áo sơ mi cài đến tận trên cùng. Nhưng lúc nãy khi ngã vào lòng hắn, trong khoảnh khắc đó, Tân Tâm mới để ý thấy vùng cổ gần xương quai xanh của Hạ Tân Xuyên có một vết bầm.
Giống như bị ai đó bóp mạnh.