Khi còn ở Thần giới, Phượng Quân chính là ‘phong cảnh’ (vẻ đẹp) rung động lòng người nhất. Vẻ đẹp của hắn khiến chúng thần gặp qua rồi khó mà quên được, dùng những từ hoa mỹ nhất trên đời cũng không thể hình dung hết ‘phong hoa’ (vẻ ngoài thanh nhã, tài năng hơn người) của Phượng Quân.
Ngoài vẻ đẹp trời phú, Phượng Quân luôn mang lại cho người khác cảm giác khó có thể tiếp cận, nhưng sẽ không bao giờ lộ ra ánh mắt và thần sắc ‘thị huyết’ (khát máu) đáng sợ như Thẩm Lâm.
Sau khi đến thế giới loài người, bất kể Giản Cẩn Hành có dây dưa thế nào, Thẩm Lâm vẫn luôn lạnh nhạt với hắn ta. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là những lời cảnh cáo bằng miệng như mấy ngày nay, nhưng hiện tại, Thẩm Lâm hiển nhiên đã vượt ra ngoài nhận thức của Giản Cẩn Hành.
Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của Phượng Quân, nhưng ánh mắt lại không giống với ánh mắt mà Phượng Quân có.
“Cậu…”
Giản Cẩn Hành khó khăn lắm mới thốt ra được một chữ, nhưng Thẩm Lâm lại không cho hắn ta cơ hội nói thêm, một cước đá Giản Cẩn Hành ngã lăn ra đất.
Cú đá nối tiếp cú đá, Thẩm Lâm không hề nương tay đá vào người Giản Cẩn Hành, như thể đang trút giận vì bị Giản Cẩn Hành dây dưa nhiều ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT