“An Dương, con không đắc tội ai lại đi đắc tội Bùi Triệt? Con không chỉ tự mình dính đầy phốt, mà còn liên lụy đến mẹ và ba con nữa, chúng ta thật sự quá thất vọng về con rồi!”
Nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ oán giận, An Dương nhắm lại đôi mắt tối tăm, nén xuống xúc động muốn đến bóp chết đối phương. Cậu thở ra một ngụm trọc khí trong lòng, nhưng trái tim vẫn như bị một tảng đá nặng nề đè nặng, khiến cậu khó thở.
Lại nữa rồi, lại là thế này.
Đời trước, đời trước nữa, đời trước trước nữa, cậu liên tục trọng sinh ba lần, mỗi lần đều trọng sinh vào thời điểm cậu bị vu khống, phốt bay đầy trời.
Mỗi lần trọng sinh trở về, cậu phải đối mặt với sự chửi rủa của cha mẹ ruột, sự ruồng bỏ của công ty, trên mạng phốt kéo đến liên tiếp, những kẻ bôi nhọ cậu ùn ùn không dứt, rất nhiều người hâm mộ ủng hộ cậu cũng quay lưng trở thành anti-fan.
Tất cả những điều này đánh úp đến khiến cậu không có sức phản kháng. Mỗi lần cậu đều muốn cố gắng thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, nhưng không có gì bất ngờ, tất cả đều thất bại.
Sau lưng cậu dường như có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi thứ, cậu không thể thoát khỏi gông cùm của số phận, chỉ có thể hết lần này đến lần khác trọng sinh, đi theo con đường đã định.
Đây là lần trọng sinh thứ tư của cậu. Cậu nhớ rõ ràng trước hôm nay cậu đã làm việc với cường độ cao liên tục ba tháng mới được nghỉ ngơi một lần như vậy. Từ tối hôm kia, cậu đã ngủ thẳng cho đến 9 giờ sáng nay mới tỉnh. Khi cậu tỉnh lại, điện thoại của cậu đã gần như nổ tung.
Cậu nhận được điện thoại của mẹ mình mới biết đêm qua cậu đã bị tung ra rất nhiều phốt.
Ở kiếp đầu tiên, cậu bị bôi nhọ, bị hắt nước bẩn, trực tiếp bị phong sát. Khi cậu đi tìm bằng chứng, cậu bị anti-fan nhận ra. Anti-fan đẩy cậu ra đường cái, vì thế cậu đã chết.
Lần đầu tiên trọng sinh, cậu còn ngây ngốc. Đời thứ hai, cậu muốn giải thích với cha mẹ nhưng họ không nghe. Đời thứ ba, sau khi hiểu rõ cha mẹ không đáng tin cậy, cậu ngay từ đầu đã trở mặt với họ, tính toán tự mình tìm kiếm bằng chứng, nhưng kết cục vẫn như cũ.
Dù cậu cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị cùng một anti-fan đẩy ra đường cái.
Lần này cậu lại lần nữa trọng sinh, vẫn là vào cùng thời điểm. Nếu lần này vẫn không thể thay đổi kết cục bi thảm của cậu, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.
“Nói chuyện!” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, tức là mẹ của An Dương – Điền Mỹ, ngữ khí vô cùng gấp gáp: “Con đồng ý Bùi Triệt thì thế nào? Chuyện như thế này trong giới thấy nhiều không lạ, chỉ cần con đồng ý hắn, liền không cần bị nhắm vào, mẹ và ba con……”
An Dương đã không muốn nói cả từ “Cút” nữa rồi. Điền Mỹ còn chưa nói xong, cậu đã trực tiếp cắt đứt điện thoại, hơn nữa kéo Điền Mỹ vào danh sách đen.
An Dương quăng điện thoại đi, sau đó nằm lại trên giường. Cậu nhéo nhéo hàng lông mày đang ẩn ẩn đau của mình. Trong lúc cậu đang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, chuông điện thoại lại vang lên như bùa đòi mạng.
Cậu cầm điện thoại lên, vừa thấy là một dãy số lạ liền trực tiếp cắt đứt. Lúc này ngoại trừ những phóng viên bát quái và anti-fan, không có ai sẽ gọi điện thoại quan tâm cậu.
Khi những phốt đó xuất hiện, không ai giúp cậu, cả thế giới đều vứt bỏ cậu, ha!
Ngay vài giây sau khi An Dương cắt điện thoại, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, vẫn là dãy số đó. An Dương lại lần nữa cắt đứt.
Lần này An Dương vừa cắt điện thoại xong liền nhận được một tin nhắn: 【 Tôi là Dư Duyệt, muốn nói chuyện với cậu. 】
An Dương nhíu mày nhẹ, Dư Duyệt, người quản lý vàng của Hoa Thịnh Giải Trí.
Hoa Thịnh là công ty giải trí trải dài trong và ngoài nước, cũng là công ty giải trí xếp hạng nhất trong ngành, lưng dựa vào tập đoàn Tần thị, thực lực không thể nói là không mạnh mẽ.
An Dương suy nghĩ một lát, chủ động gọi điện thoại lại. Sau khi nghe được nội dung Dư Duyệt nói, An Dương không do dự liền đồng ý.
Dư Duyệt nói: “Công ty chúng tôi muốn ký hợp đồng với cậu, không biết cậu có ý nguyện không? Nếu có ý nguyện, chiều nay ba giờ đến công ty nói chuyện, được không?”
Chỉ cần có thể có cơ hội thay đổi số phận, cậu nhất định sẽ nắm lấy, tình huống dù tệ hơn cũng sẽ không tồi tệ hơn hiện tại.
Dư Duyệt sau khi trao đổi xong với An Dương, quay đầu định báo cáo công việc với người đàn ông đang ngồi trên ghế ông chủ. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông, cô vẫn sửng sốt một chút.
Tân tổng tài thật đẹp trai quá đi!
Không, không chỉ là đẹp trai!
Cấp trên mới của cô – Tần Dực, sinh ra ở Mỹ, là con lai, cha là người Hoa Quốc, mẹ là người Mỹ.
Tần Dực kế thừa gen ưu tú của cha mẹ, lớn lên cao ráo tuấn mỹ, ngũ quan sâu sắc lập thể, tóc vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, đôi mắt kia kế thừa đôi mắt xanh biếc của mẹ cậu, đẹp như ngân hà trong vũ trụ.
Cậu không chỉ có vẻ ngoài ưu tú, mà khí chất toàn thân thuộc dạng trầm ổn nội liễm, toát ra một cảm giác thần bí, khiến người khác không thể đoán được.
Tần Dực về nước tiếp quản công ty trong nước vào đầu tháng, mỗi ngày ngoài đi làm ra thì chỉ có đi làm, giống như một người máy không ngừng vận chuyển.
Tần Dực cảm nhận được ánh mắt của Dư Duyệt, ngón tay cậu gõ gõ mặt bàn.
Dư Duyệt hoàn hồn đối diện với đôi mắt xanh biếc bình lặng không gợn sóng của Tần Dực thì rùng mình một cái.
Cô thầm mắng chính mình trong lòng, nhìn cấp trên mình trắng trợn như vậy, còn muốn công việc này nữa không!
Dư Duyệt còn chưa đoán ra tính tình của cấp trên mới, thấy Tần Dực không có ý trách cứ cô liền nhanh chóng báo cáo công việc: “Vừa rồi đã liên hệ xong An Dương, chiều nay ba giờ cậu ấy sẽ đến công ty.”
Tần Dực: “Ừm, đến lúc đó cô nói với cậu ấy, hợp đồng tôi đã cho người định lại rồi, lát nữa sẽ có người đưa cho cô. Cậu ấy đưa ra điều kiện gì cô cũng đồng ý cậu ấy.”
Dư Duyệt nghĩ nghĩ tình cảnh của An Dương, vì sự phát triển của công ty, Dư Duyệt khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Tần, cho phép tôi nói một câu, An Dương rõ ràng đang bị người khác nhắm vào, chúng ta lúc này ký hợp đồng với cậu ấy cũng không sáng suốt.”
Đôi mắt xanh biếc của Tần Dực vô cảm nhìn về phía Dư Duyệt, trong lòng Dư Duyệt liền hoảng hốt, lập tức đứng dậy cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tần, là tôi lắm lời.”
Tần Dực: “Tôi không hy vọng có lần sau.”
Dư Duyệt có thể ngồi vào vị trí người quản lý vàng, đã sớm luyện được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý. Tần Dực rõ ràng không thích bị người khác nghi ngờ quyết định của mình.
Dư Duyệt thành thật đáp một câu “Vâng”, thấy Tần Dực không có chỉ thị gì nữa liền lui ra.
Sau khi Dư Duyệt lui ra ngoài, trong đầu Tần Dực đột nhiên xuất hiện một giọng nói non nớt: 【 Thần quân, vì sao buổi chiều ngài không tự mình gặp mặt An Dương? Gặp mặt làm quen không phải thuận tiện hơn cho nhiệm vụ tiến hành sao? 】
Tần Dực không phải Tần Dực ban đầu, Tần Dực của thế giới này chính là một người cuồng công việc, tối hôm trước đã ngã xuống ở công ty vì làm việc quá sức.
Cậu cũng tên là Tần Dực, bản thể là một cây ngô đồng, vì sinh trưởng trong thần miếu của Phượng Hoàng Thần Quân, lại chịu sự cúng bái của con người, cho nên đã phi thăng.
Sau khi phi thăng, trên cành cây của cậu hàng năm có một con tiểu phượng hoàng sinh sống, tên là Phượng Quân, cũng là phượng hoàng được con người cung phụng trong thần miếu.
Phượng Quân là con bạch phượng hoàng duy nhất trên trời đất này, bản thể là màu trắng tinh khiết rực rỡ, khi hóa thành hình người, vẻ đẹp của hắn làm vạn vật ảm đạm thất sắc, khí chất lại càng giống như bông sen tuyết trên đỉnh núi tuyết, treo cao như ánh trăng sáng trên bầu trời, cao không thể với tới.
Phượng Quân ra đời chính là để quản lý sự vận hành của các tiểu thế giới.
Hắn mỗi ngày khoác lên mình y phục ngũ sắc, trên người đeo đủ loại đá quý xa hoa lộng lẫy, ngồi trên cây ngô đồng quan sát sự vận hành của các tiểu thế giới. Một khi thế giới xuất hiện lỗ hổng liền sẽ tu bổ. Khi nhàn rỗi không có việc gì, cậu liền sẽ ngồi trên cây ngô đồng thổi sáo, cùng Tần Dực chia sẻ những viên đá xinh đẹp của cậu.