Nguyên Triều lặng lẽ dõi mắt nhìn, thần sắc vô cùng điềm tĩnh.
Kiếp trước, nàng từng vì chuyện này mà ghen tuông, phẫn nộ, bất mãn, nhưng nhiều hơn cả — là tổn thương và đau lòng.
Nàng không hiểu mình thua kém Lục Cẩn ở điểm nào, không hiểu vì sao Yến Trường Dụ lại không thể nhìn nàng nhiều hơn một chút.
Cho nên khi ấy, lúc thấy Yến Trường Dụ bất chấp vết thương để lao đến cứu Lục Cẩn, nàng bị cảm xúc phức tạp điều khiển hoàn toàn, cứ thế xông ra, rốt cuộc lại trở thành trò cười cho người ta xem.
Những người đó không dám nói gì trước mặt nàng, nhưng Nguyên Triều biết, sau lưng nàng, họ nhất định sẽ nói những gì.
Chẳng qua cũng chỉ là mỉa mai nàng tự mình đa tình, tự đưa mình lên chẳng ai mời; chê nàng không hiểu lễ nghĩa, quê mùa thô lỗ… Tóm lại chẳng có lời nào tốt đẹp.
Thế nhưng Nguyên Triều xưa nay luôn sống vì chính mình. Người khác có khó chịu với nàng cũng được, chẳng lẽ dám lên mặt trước mặt nàng chắc? Trái lại, khi đối diện với nàng, bọn họ còn phải cúi đầu hành lễ, tỏ vẻ kính trọng. Thế nên nàng chẳng bao giờ bận tâm.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất có thể khiến nàng tổn thương — chỉ có người ấy.
Ngàn vạn lời độc miệng của kẻ ngoài cũng chẳng bằng một câu nói lạnh như băng của Yến Trường Dụ:
“Vệ Nguyên Triều, đừng có vô lý nữa.”
Khi đó nàng vẫn còn đầy lòng tin, chính niềm tin đó đã chống đỡ nàng tiến về phía trước, theo đuổi đoạn tình cảm mà nàng ngỡ là tốt đẹp.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại.
Nhưng cuối cùng, nàng lại thua thê thảm dưới tay Yến Trường Dụ.
Sự tự tin của nàng bị mài mòn từng chút một, cuối cùng vỡ vụn thành tro tàn. Có lúc nàng thậm chí không khỏi hoài nghi — có phải bản thân thật sự không đủ tốt?
Nguyên Triều đã phải mất rất lâu mới khiến bản thân hiểu ra, và cũng phải mất rất lâu mới dám thừa nhận: nàng đã thua.
Thua dưới tay một Lục Cẩn mà trước nay nàng chưa từng coi ra gì.
Và thua hoàn toàn dưới tay Yến Trường Dụ.
Nàng từng mắng hắn vô tâm vô tình, là kẻ chẳng có trái tim. Nhưng trên thực tế, Yến Trường Dụ không những không vô tình, mà còn là người cực kỳ chuyên tình, cực kỳ sâu nặng.
Chỉ là — người hắn dành tình sâu nghĩa nặng, không phải nàng.
Trận thua thảm hại ấy khiến nàng khắc cốt ghi tâm một đạo lý: biết buông bỏ đúng lúc mới không bị thương nặng.
Có lẽ ngay từ đầu, tình cảm nàng dành cho Yến Trường Dụ chưa hẳn đã sâu, nhưng vì tính không cam tâm, nàng không chịu buông tay, nên cứ thế từng bước từng bước lún sâu, từng bước từng bước lạc khỏi con đường đúng đắn. Đến khi muốn quay đầu, thì phải trả giá bằng nỗi đau thấu tận xương tủy, tan tim vỡ ruột.
Vậy nên, kiếp này, Nguyên Triều không nhúc nhích.
Chỉ lạnh lùng dõi theo tất cả, nhìn vị hôn phu của nàng làm thế nào để ra sức bảo vệ người biểu muội mà hắn nâng niu nhất trong lòng.
"Thái tử điện hạ!"
"Lục cô nương!"
"Mau cứu người!"
Bên này xảy ra biến cố khiến tất cả đều giật mình, nhóm thị vệ vốn đang đứng bảo vệ xung quanh lập tức lao đến.
Nhưng con ngựa mà Lục Cẩn cưỡi dường như phát điên, điên cuồng xông loạn, không những không thể khống chế, mà còn ảnh hưởng đến các tuấn mã khác trên trường đua.
Các tiểu thư vốn đã quen sống trong nhung lụa lại càng hét lên không ngừng, từng người một sợ đến tái mét cả mặt.
Cảnh tượng lập tức rơi vào hỗn loạn.
"Cứu… cứu mạng!"
Một con ngựa phát điên rất dễ khiến những con khác hoảng loạn theo. Gần như toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung về phía Yến Trường Dụ và Lục Cẩn, không ai rảnh để quan tâm đến chuyện khác.
Ngay lúc ấy, một con tuấn mã màu hạt dẻ bỗng hí vang, dường như bị dẫm trúng móng, đau đớn gào thét rồi điên cuồng lao về phía trước.
Cô gái áo lục ngồi trên lưng ngựa mặt mày tái mét, tay bấu chặt dây cương. Nhưng sức lực yếu ớt của một tiểu thư khuê các sao có thể khống chế nổi một con ngựa điên?
Chỉ thấy thân hình nàng lảo đảo, sắp bị hất văng khỏi lưng ngựa. Cô gái nhắm chặt mắt trong tuyệt vọng.
Chắc là nàng sắp chết rồi.
Ngã khỏi ngựa, thể nào cũng chết rất thảm, rất xấu xí.
Thế nhưng cơn đau mà nàng chờ đợi mãi vẫn không tới. Trong khoảnh khắc ấy, một làn hương dịu nhẹ lướt qua, eo nàng chợt siết chặt, cả người bị cuốn vào vòng tay ai đó, trời đất đảo lộn. Nàng hoảng hốt kêu lên, theo bản năng vươn tay — lại ôm lấy một vòng eo mềm mại mảnh mai.
Mềm quá… nhỏ quá…
Không kìm được, nàng càng siết chặt hơn, hai tay ôm ghì không buông.
“Xì——” Một tiếng rên nhỏ vang lên ngay trên đỉnh đầu, rồi là một tiếng trách đầy oán khí:
“Ôm đủ chưa? Mau buông tay ra! Ngươi bóp gãy eo ta luôn rồi đấy!”
Cô gái áo lục choáng váng mở to mắt, trước mặt là một khuôn mặt diễm lệ đến chói mắt. Nàng trợn tròn mắt nhìn không chớp.
"Bị dọa ngốc rồi à?"
Nguyên Triều cưỡi ngựa phi ra khỏi vùng hỗn loạn, dừng lại bên ngoài. Thấy người mình vừa cứu vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm, nàng giơ tay phẩy phẩy trước mặt đối phương. Thấy vẫn không phản ứng, nàng cau mày, suy nghĩ giây lát rồi vươn tay… nhéo nhéo má nàng ta một cái.
"Quận… Quận chúa?"
Mãi đến khi má bị nhéo đau, cô gái áo lục mới hoàn hồn, cuối cùng cũng bật ra tiếng, ngỡ ngàng nói:
“Ta… ta chưa chết!”
“Đương nhiên chưa chết, bản quận chúa đã cứu ngươi mà.” Nguyên Triều nhướng mày, giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, kiếp trước sự cố hôm nay đã gây chấn động lớn — vì có người chết. Người chết chính là cháu gái ruột của Trưởng công chúa Vệ Dương: Hách Giao Giao.
Chính là cô gái áo lục mà nàng vừa cứu lấy.
Nguyên Triều ban đầu vốn không định ra tay, bởi Hách Giao Giao và Lục Cẩn là thân thiết như hình với bóng, còn với nàng thì quan hệ chẳng tốt đẹp gì, xét kỹ thì hai người bọn họ cũng có thể xem là đối đầu.
Theo gia huấn của họ Vệ, đối với kẻ địch tuyệt đối không thể mềm lòng. Vậy nên nàng vốn định mặc kệ.
Nhưng vì vừa rồi hai người cưỡi ngựa sát nhau, nàng nghiêng đầu một cái đã thấy gương mặt trắng bệch tuyệt vọng kia của Hách Giao Giao. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ấy, Nguyên Triều bỗng như trở về với khoảnh khắc cận kề cái chết ở kiếp trước.
Là người thì đều sợ chết.
Nàng cũng không ngoại lệ.
Kiếp trước, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết không phải vì nàng không muốn sống, mà là vì nàng biết mình không thể sống được nữa. Nếu khi ấy có một cơ hội sống sót, nàng nhất định sẽ nắm chặt, đến hơi thở cuối cùng cũng sẽ không buông tay!
Vậy nên như có ma xui quỷ khiến, nàng đã ra tay cứu Hách Giao Giao.
“Hu hu hu hu…”
Nguyên Triều còn chưa nói hết câu, Hách Giao Giao đã nhìn nàng một cái, bỗng dưng mím môi khóc òa lên. Chẳng còn chút dáng vẻ thục nữ quý tộc nào, khóc đến rối bời, nước mắt lem nhem cả gương mặt, vô cùng thê thảm.
Lại còn bẩn!
Sắc mặt Nguyên Triều lập tức thay đổi, định đưa tay đẩy ra, nhưng Hách Giao Giao lại như miếng bánh dẻo dính chặt, bám lấy không chịu buông, thậm chí còn gan to bằng trời mà… vùi cả đầu vào lòng nàng!
“Ta… ta chưa chết! Ta chưa chết!”
Hách Giao Giao vừa khóc vừa cười, chẳng khác nào người điên.
Cứu mạng với!!
Nguyên Triều đã cảm nhận rõ ràng lồng ngực mình ươn ướt, là nước mắt Hách Giao Giao, thậm chí… có khi còn có cả nước mũi! Vừa nghĩ tới đây, cả người nàng liền cứng đờ.
“Ngươi… ngươi buông tay ra mau!”
Nàng suýt chút nữa hét toáng lên.
Hách Giao Giao sụt sịt, không những không buông, mà còn vùi mặt sâu hơn vào lòng nàng.
“Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?”
"Thật là tốt quá! Điện hạ quả nhiên anh dũng phi thường, may mà Thái tử điện hạ kịp thời cứu được Lục cô nương, nếu không thì..."
May thay, lúc này cuộc hỗn loạn cuối cùng cũng được dẹp yên.
Nghe thấy tiếng động bên kia, Hách Giao Giao tạm thời ngừng khóc. Nguyên Triều lập tức nhân cơ hội xoay người xuống ngựa, nhanh chóng rời khỏi “nguồn ô nhiễm”.
Nhờ Yến Trường Dụ ra tay kịp lúc, Lục Cẩn tuy gặp hiểm nhưng không bị hại, lúc này chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch, vẻ hoảng sợ chưa tan. Đám thị vệ cũng phản ứng đủ nhanh, may mắn là không có ai bị thương.
Con ngựa phát điên kia bị Yến Trường Dụ chế ngự, cuối cùng cũng dừng lại trong gang tấc.
“Đa tạ Thái tử ca ca, nếu không có người, A Cẩn chỉ e đã dữ nhiều lành ít rồi.”
Lục Cẩn ngẩng đầu lên, vành mắt hoe đỏ, nước mắt lại không rơi xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để nói lời cảm tạ với Yến Trường Dụ, dịu dàng nhưng không yếu đuối, mềm mại nhưng không nhũn mềm. Sự đan xen giữa mỏng manh và kiên cường ấy khiến người khác không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Rõ ràng là sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự đoan trang, giữ vững phong thái tiểu thư khuê các, khiến người khác vừa khâm phục vừa thương xót.
Ngoài đôi mắt đỏ hoe, điều duy nhất bộc lộ sự hoảng sợ trong lòng nàng chính là bàn tay đang siết chặt vạt áo Yến Trường Dụ.
Dù trong tình huống như thế, nàng vẫn giữ nghi lễ nam nữ, không hề tiếp xúc thân mật quá mức, ai mà chẳng tán thưởng một người hiểu lễ nghi như vậy chứ?
Nguyên Triều khẽ bật cười.
Tiếng cười không cao cũng chẳng thấp, nhưng giữa lúc mọi người đang yên lặng, âm thanh ấy lại vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy tiếng cười quen thuộc ấy, ai nấy đều theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Yến Trường Dụ cũng khẽ nâng mắt, liếc sang một cái.
Vì vừa rồi vận động khá mạnh, gương mặt vốn trắng nhợt mang bệnh của chàng thoáng ửng đỏ, lưng vẫn giữ thẳng tắp như tùng bách trong gió, khiến cả con người toát lên thần thái kiêu hãnh mạnh mẽ, càng thêm chói mắt.
"Quận chúa, người đừng hiểu lầm! Điện hạ vừa rồi chỉ là…"
Lục Cẩn lập tức buông tay, vội vã muốn mở miệng giải thích.
“Ta hiểu mà, hiểu chứ. Khi nãy Thái tử điện hạ là vì thấy việc nghĩa nên làm.” Không đợi nàng nói hết, Nguyên Triều đã cười mà tiếp lời,
“Điện hạ nhân hậu, lương thiện, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho dù khi nãy là ai gặp nạn, bản quận chúa cũng tin rằng điện hạ sẽ ra tay cứu giúp.”
Nàng tỏ ra hiểu chuyện, lý lẽ rõ ràng như vậy, lập tức khiến những lời muốn nói tiếp theo của Lục Cẩn bị chặn hết trong cổ họng, nghẹn đến mức suýt nữa không giữ nổi phong thái.
Không chỉ Lục Cẩn, mà những người khác cũng cảm thấy bất ngờ.
Cảnh tượng lập tức rơi vào im lặng, đến mức gần như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thấy mọi người đều sững người, Nguyên Triều như thể chẳng hiểu nguyên do, mỉm cười nói:
“Bản quận chúa thấy trời có vẻ sắp chuyển mưa, lại vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hẳn mọi người cũng mất hứng đua ngựa rồi. Vậy chi bằng để lần sau đi.”
Nói xong, nàng liền quay người bước đi trước.
“...Quận chúa thật sự không để tâm sao?”
“Không phải nàng luôn để ý đến Thái tử điện hạ nhất à? Thấy cảnh ban nãy, thật sự không giận ư?”
“Ta không tin. Chắc chắn là đang cố nhịn thôi, chứ sau lưng không biết giận đến mức nào rồi.” Có người lắc đầu, “Chờ xem nàng ấy sẽ nhịn được đến bao giờ.”
“Cũng đúng, ai mà không biết Quận chúa Nguyên Triều si mê Thái tử điện hạ đến mức nào, còn coi chàng ấy như bảo vật? Vậy nên chắc chắn là tức rồi!”
Nguyên Triều hoàn toàn không để tâm đến những lời bàn tán sau lưng.
Bởi vì nàng hiểu, có giải thích nhiều đến mấy cũng vô ích.
Sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ hiểu rằng — Vệ Nguyên Triều nàng, đã không còn yêu Yến Trường Dụ nữa.
Trời quả nhiên thay đổi.
Rõ ràng ban nãy nắng vẫn còn rực rỡ, chẳng mấy chốc, trời đã đổ mưa. Trong tình cảnh như vậy, mọi người không thể lập tức quay về kinh thành, đành chuyển sang nghỉ lại tại hoàng trang bên cạnh.
Cơn mưa đến nhanh mà tạnh cũng nhanh. Mọi người đã quyết định ở lại qua đêm, lại vừa trải qua cơn hoảng sợ, thế nên đều muốn dạo chơi thư giãn trong hoàng trang này.
Tất cả đều không khác gì kiếp trước.
Theo những gì nàng nhớ, không bao lâu nữa, Lục Cẩn sẽ vô tình rơi xuống hồ, đúng lúc được Ngũ hoàng tử cứu lên, và cũng nhờ đó mà thuận đà được ban hôn.
Kế hoạch của Nguyên Triều là: ngăn cản Ngũ hoàng tử, tạo cơ hội cho Yến Trường Dụ ra tay, để hắn tận mắt chứng kiến người trong lòng rơi xuống hồ, rồi tự mình nhảy xuống cứu.
Như vậy, lần này người cùng Lục Cẩn có tiếp xúc thân mật sẽ là Yến Trường Dụ.
Với thân phận của Lục Cẩn, đương nhiên không thể làm thiếp. Khi ấy, nàng - Vệ Nguyên Triều có thể “nhịn đau” từ hôn, tác thành cho hai người họ.
Thế thì, Yến Trường Dụ còn có thể nói nàng vô lý gây chuyện nữa sao?
Hắn nên cảm ơn nàng mới phải!
Mọi chuyện đều tiến hành theo đúng kế hoạch.
Nhờ ký ức kiếp trước, Nguyên Triều rất quen thuộc với hoàng trang này. Mọi người theo đúng như kịch bản cũ cùng nhau du hồ, vì đông nên chia làm nhiều thuyền.
Lục Cẩn và Ngũ hoàng tử ngồi cùng một thuyền, Nguyên Triều và Yến Trường Dụ ở một thuyền khác. Hai thuyền chỉ cách nhau vài mét.
…Ba, hai, một!
Nguyên Triều âm thầm đếm trong lòng. Khi đếm đến một, quả nhiên nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên — Lục Cẩn như thể bị trượt chân, lập tức ngã xuống hồ.
Ánh mắt Nguyên Triều khẽ động, ra hiệu cho Vệ Nhất đang ẩn mình trong bóng tối.
“Không hay rồi, Lục cô nương rơi xuống nước rồi!”
Mọi người kinh hô không ngớt.
“Biểu muội!”
Ngũ hoàng tử lập tức định lao xuống cứu người.
Vệ Nhất trong bóng tối bắt lấy thời cơ, búng nhẹ một viên đá cực nhỏ, đánh trúng chân Ngũ hoàng tử. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, khụy một gối xuống, không còn sức lực để xuống nước.
Các thị vệ đều đang ở trên bờ, muốn bơi tới cần thời gian.
Huống hồ, nam nữ hữu biệt, các thị vệ cũng do dự không dám hành động bừa. Các công tử khác thì càng ngập ngừng.
Ánh mắt Nguyên Triều lạnh nhạt.
Nàng nghĩ, Yến Trường Dụ chắc chắn không ngồi yên nổi nữa.
Nhìn thấy người con gái mình yêu ngã xuống hồ lạnh, hắn còn có thể làm ngơ sao?
Ánh mắt nàng bất giác liếc sang Yến Trường Dụ ở gần đó, không ngờ đối phương cũng vừa lúc ngẩng đầu, ánh mắt họ chạm nhau.
Nguyên Triều khựng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, thuyền bỗng nhiên chao đảo mạnh. Không phòng bị, thân thể nàng nghiêng hẳn sang một bên, ngã xuống hồ.
Trong chớp mắt, ít nhất nửa người nàng đã chìm vào làn nước lạnh buốt.
Khi tưởng rằng mình sắp bị nước hồ nhấn chìm, một bàn tay nóng rực đột ngột túm lấy cổ tay nàng đang giơ lên, dùng sức kéo mạnh nàng lên.
Tay hắn nóng như lửa, tay nàng lạnh như băng. Khoảnh khắc tiếp xúc, cả hai đều khẽ run. Trong giây kế tiếp, Nguyên Triều chỉ cảm thấy lực tay kia đột ngột siết chặt hơn.
Nàng theo bản năng bật ra một tiếng kêu đau khẽ.
“Vệ Nguyên Triều, đừng làm những chuyện dư thừa nữa!”
Chưa kịp phản ứng, giọng nam lạnh lẽo vang lên từ phía trên, cứng rắn và khô khốc:
“Ta và Lục Cẩn không có gì cả. Nếu cô thấy khó chịu, thì cứ từ hôn.”
Là giọng của Yến Trường Dụ.
Cũng là những lời giống như kiếp trước.
Lạnh lẽo và sắc bén, còn lạnh hơn cả tuyết sương.
Bên kia, không có sự cứu giúp của Ngũ hoàng tử, vậy mà Lục Cẩn vẫn có thể tự bơi trở về thuyền.
Nguyên Triều lập tức hiểu ra, Yến Trường Dụ đã hiểu lầm nàng cố ý bắt chước Lục Cẩn, mục đích là để thu hút sự chú ý của hắn.
Nàng lập tức cảm thấy cả người lạnh ngắt, như thể rơi thẳng vào hầm băng. Sắc mặt vốn đỏ hồng của nàng phút chốc trở nên trắng bệch.
Sự xáo động bên này cũng thu hút ánh mắt của những người khác.
Nguyên Triều toàn thân ướt sũng, nàng cũng không biết là lạnh vì nước, hay vì trái tim mình đã nguội lạnh.
Kiếp trước, khi Yến Trường Dụ phong quý phi, nàng không khóc; Khi bị giam trong lãnh cung chờ chết, nàng cũng không khóc.
Nàng không giỏi như cha và các huynh, nhưng nàng là con gái của nhà họ Vệ, là con gái của Đại tướng quân. Dù có yếu đuối, có sợ đau, nàng chưa từng khóc.
Người họ Vệ chỉ chảy máu, không rơi lệ.
Nàng vẫn luôn ghi nhớ điều đó.
Ngay cả lúc chết, nàng cũng không quên.
Nhưng giây phút này, Nguyên Triều chỉ cảm thấy hốc mắt cay xè đến cực hạn. Nàng ngẩng đầu nhìn Yến Trường Dụ, cắn chặt răng, đáp lại một chữ:
“Được.”
“Yến Trường Dụ” nàng siết chặt tay, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói:
“Ta không thích ngươi nữa.”
Từ nay về sau, ta sẽ không thích ngươi nữa.
Không bao giờ nữa.
Đôi mắt thiếu nữ đỏ rực như lửa, như muốn thiêu rụi tất cả. Yến Trường Dụ theo bản năng cau mày, nhưng vẫn không nói một lời, ánh mắt lại càng lạnh hơn.