Dù có muốn rời đi nhanh đến đâu cũng không thể bỏ mất lễ nghĩa. Nếu ra vẻ luống cuống như chạy trốn, e rằng lại càng che giấu chẳng được gì, chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ.

Khi rẽ qua góc hành lang, Chúc Ngâm Loan chợt nghe thấy giọng của một người hầu cách đó không xa:

“Thế tử gia, hôm nay ngài xuất…”

Thế tử gia? Nàng có nghe lầm không?

Chúc Ngâm Loan theo phản xạ xoay người nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng nam tử cao ráo, tuấn tú mang theo vẻ tiêu sái ung dung, như làn gió mát thoảng qua.

Nếu nói là nàng nghe lầm, thì giọng nói của tên tùy tùng đó… mấy hôm trước nàng vẫn còn nghe rõ mồn một.

Thật sự là thế tử phủ Hầu gia Thẩm gia sao?

Chỉ mới mấy ngày, sao nàng lại gặp hắn nữa rồi?

Kinh thành là nơi thiên tử ngự, phồn hoa bậc nhất thiên hạ, vậy mà nàng cứ hết lần này đến lần khác chạm mặt vị thế tử ấy?

Chuyện này khiến tâm trí nàng thoáng xáo trộn, vô tình khiến nàng bỏ qua cảm giác quen thuộc đầy kỳ quái khi bị Thẩm Cảnh Trạm kéo lại gần khi nãy.

Lúc Thân lang trung gọi nàng vào xem bệnh, nàng càng thêm cố gắng gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu.

Minh Nha vừa bắt dược liệu xong liền tìm đến nàng, nàng cũng vừa từ lầu nhỏ bước xuống.

Còn chưa kịp mở miệng, Minh Nha đã kích động kéo nàng, hạ giọng thì thầm:

“Tiểu thư, người có biết vừa rồi nô tỳ gặp ai không?”

“Ai vậy?” Vừa hỏi ra, trong đầu nàng bất giác thoáng qua một bóng hình.

Khi Minh Nha vui mừng nói ra tên vị thế tử phủ Hầu gia, đầu óc Chúc Ngâm Loan chợt khựng lại — thì ra người vừa kéo tay nàng thật sự là Thẩm Cảnh Trạm?

“Là… thật sao?” Chúc Ngâm Loan không nói với Minh Nha chuyện vừa xảy ra.

“Thật mà! Người thật tốt!” Minh Nha bỗng dưng buột miệng khen một câu, khiến Chúc Ngâm Loan không hiểu vì sao:

“Cái gì?”

“Trong phương dược thái y sở khai có một vị dược liệu quý là long diên hương, dược đường Thân gia lại không còn. Nô tỳ đang sốt ruột thì phía sau có người nói là bọn họ có. Nô tỳ vừa quay lại nhìn, thì ra là tùy tùng của Thẩm Thế tử. Hắn bảo nguyện ý tặng cho nô tỳ, rồi sau đó còn đi bắt dược liệu giúp nữa. Nô tỳ liền đi theo hắn lấy về, người xem này—”

Một gói đầy long diên hương, chưa cần nói đến giá trị bao nhiêu, lông mày Chúc Ngâm Loan đã nhíu chặt:

“Muội sao có thể tùy tiện nhận lấy đồ của người khác như vậy?”

Minh Nha ngẩn ra, vội vàng giải thích:

“Nô tỳ cũng chỉ là nhất thời sốt ruột thôi. Long diên hương quý giá, dược đường Thân gia lại được xem là nơi dược liệu đầy đủ nhất địa phương, vậy mà dược đồng cũng bảo không còn, những tiệm khác e là cũng chẳng có. Nô tỳ nhất thời hoảng loạn mới nghĩ đến…”

“Nô tỳ biết rõ tính tình của tiểu thư, nên đã nói rõ là phải đợi xin ý của người rồi mới dám nhận. Nhưng tên tùy tùng kia bảo lão phu nhân Hầu phủ đang bệnh, Thế tử gia gấp rút muốn về, cứu người quan trọng, thế là trực tiếp nhét dược liệu vào tay nô tỳ.”

“Nô tỳ vốn định từ chối, nhưng Thế tử gia lúc ấy lại mở miệng nói, lần trước đã vô lễ mạo phạm nương tử, lần này xem như là một chút lễ mọn. Nếu nương tử thấy khó xử, thì sau này nếu Hầu phủ có chuyện cần, mong nương tử nể mặt mà ra tay giúp đỡ.”

Thấy sắc mặt Chúc Ngâm Loan hơi kỳ quái, không biết đang nghĩ gì, Minh Nha liền thao thao giải thích một tràng.

Nghe xong, chân mày Chúc Ngâm Loan càng nhíu chặt hơn:

“Lần trước đã bồi thường bằng ngọc luân rồi…”

Ra tay giúp đỡ? Ân tình của thế tử phủ Hầu gia e là chẳng dễ gì nhận.

“Tiểu thư…”

“Thôi, về trước đã.”

Đầu nàng có chút choáng váng, khi nãy bắt đầu phát sốt, Thân lang trung sau khi bắt mạch thấy sắc mặt nàng bất ổn, đã cho nàng uống một viên thuốc hạ nhiệt dưỡng tâm. Hiện tại tuy đã đỡ hơn đôi chút, nhưng vẫn còn cảm giác mê man nặng đầu.

“Được.” Minh Nha vội vàng đỡ Chúc Ngâm Loan.

Thấy xe ngựa Chúc gia rời đi, nam nhân đang đứng trong một con ngỏ tối nhỏ ở phía tây kinh thành mới mang theo tùy tùng rời khỏi nơi đó. “……”

Trên đường về, Minh Nha lại ra sức lấy lòng, nói với Chúc Ngâm Loan đủ điều. Thấy nàng cuối cùng cũng nở nụ cười, bảo rằng không trách tội, nàng ta mới miễn cưỡng yên tâm.

“Long diên hương chỉ lấy đúng phần cần dùng, phần còn lại nhớ cất kỹ, đừng phung phí.”

Biết Chúc Ngâm Loan định hoàn lại chỗ dược liệu ấy, Minh Nha vội gật đầu, cam đoan sẽ giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như lần mất cuộn vải kia.

Nhắc đến cuộn vải ấy, Chúc Ngâm Loan lại bất giác nhớ đến đêm Vệ Như Trác đội mưa rời đi.

Cho đến giờ, hắn vẫn chưa trở về…

Chuyện triều chính thật sự bận rộn đến thế sao? Hay là hắn đang bận… chuyện khác?

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh thần của nàng, không biết hắn còn nhớ không?

Hai năm đầu hắn còn nhớ, năm ngoái thì đã quên mất. Chúc Ngâm Loan vốn không ưa phô trương, tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, chỉ âm thầm tự nhủ nên thông cảm cho công sự bận rộn của Vệ Như Trác.

Sau đó, khi thấy Minh Nha đưa đến chiếc túi gấm có hoa văn tinh xảo, hắn tiện miệng hỏi một câu, mới sực nhớ ra đã bỏ lỡ sinh thần của nàng, đành bù lại một phần lễ vật.

Năm nay nhìn hắn vẫn bận bịu như vậy, e là lại quên nữa rồi.

Khi về đến phủ, còn chưa kịp xuống xe đã nghe nói trong nhà có khách đến.

“Ai vậy?” Minh Nha hỏi.

“Là tiểu thư trong phủ.” Thì ra là muội muội của Vệ Như Trác.

Hẳn là nghe tin Bàng thị thân thể không khỏe nên quay về thăm.

Chúc Ngâm Loan cố trấn chỉnh tinh thần, đi đến Đình Vũ Các, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ nội thất.

Nữ nhi trở về nhà, Bàng thị tự nhiên vui vẻ, nhưng khi thấy Chúc Ngâm Loan bước vào, nét cười trên mặt lại dần phai nhạt.

“Sức khỏe tẩu tẩu vẫn ổn chứ.” Vệ Thanh Ti, đại muội muội của Vệ Như Trác, tiến đến hành lễ chào hỏi, Chúc Ngâm Loan cũng hoàn lễ đáp lại.

Trong lúc ấy, ánh mắt Chúc Ngâm Loan vô tình liếc đến thiếu nữ đang đứng sau Vệ Thanh Ti. Dung mạo nàng ta xuất chúng, nhìn không giống một tiểu nha hoàn tầm thường. Nhìn kỹ lại… gương mặt ấy có vài phần tương tự với… trưởng tỷ của nàng?

Chúc Ngâm Loan nhìn kỹ thêm vài lần, đúng là có đôi chút giống, nhất là ở hàng mày và khóe mắt.

Nhưng vì nữ tử kia đứng sau lưng Vệ Thanh Ti, mà nàng ta cũng không giới thiệu, nên Chúc Ngâm Loan không tiện mở lời.

Vệ Như Trác có hai thân muội muội. Tiểu muội tính tình hoạt bát, thân thiết với Chúc Ngâm Loan, còn trưởng tỷ này thì lại một lòng hướng về Bàng thị, không dễ chung sống.

“Lâu rồi không gặp, sắc mặt của tẩu tẩu dường như tốt hơn hẳn.”

Rõ ràng Chúc Ngâm Loan đang mang bệnh, vậy mà nàng ta vẫn có thể mở mắt nói dối trắng trợn như thế.

Chúc Ngâm Loan chỉ mỉm cười, không đáp lời.

Vệ Thanh Ti thấy nàng không đón ý, cũng chẳng lấy đó làm ngượng, xoay sang nói cười cùng Bàng thị.

Chúc Ngâm Loan chỉ yên lặng ngồi bên nghe, hầu như không xen vào.

Một lát sau, Vệ Thanh Ti đứng dậy cáo từ, Chúc Ngâm Loan cũng theo lễ đứng dậy đưa tiễn.

Nàng thật sự phải rời đi, lễ vật mang đến thăm cũng đều để lại, mà người theo hầu phía sau lại không rời đi cùng nàng.

Chúc Ngâm Loan lập tức nhận ra có điều bất thường, song cũng không vội mở miệng.

Bàng thị giơ tay ra hiệu cho nử tử kia bước lên.

“Đây là người tiểu cô ngươi tự mình chọn, nói là tay chân lanh lẹ, đầu óc lại lanh lợi. Nàng lo ta đang bệnh, sợ hạ nhân chăm sóc không chu toàn nên mới đưa người đến. Bên ta nhân thủ đã đủ, ngươi làm chưởng gia, bên cạnh không thể thiếu người hỗ trợ, cứ mang người qua mà sai sử.”

Nói là để sai sử, chỉ e là muốn… đưa người vào cho Vệ Như Trác chọn lựa trong phòng.

Xem ra, những lời vị thái y nọ nói khi bắt mạch cho nàng, vẫn chưa thể khiến Bàng thị hoàn toàn yên tâm.

Bà đã bắt đầu sốt ruột rồi.

Lời Bàng thị nói kín như bưng, thoạt nhìn quả thật là đang “đau lòng” cho nàng tức phụ này, khiến Chúc Ngâm Loan khó thể cự tuyệt, đành đưa người về trước.

Khi Vân ma ma đang bóp chân cho Bàng thị cũng tranh thủ nói đỡ cho Chúc Ngâm Loan, khen nàng làm việc thỏa đáng, căn bản không cần người phân phó:

“Ít ai được như thiếu phu nhân, việc gì cũng đích thân để tâm. Loại dược liệu quý thế này mà cũng tự mình mang người đi lấy, thật đúng là có lòng.”

Bàng thị hờ hững đáp “ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn qua mớ dược liệu kia, bảo tiểu nha hoàn mang đi, bỏ vào dược tắm theo lời dặn của thái y.

“Làm việc có lòng thì cũng tốt thật, nhưng chỉ có lòng thì được gì? Không giữ được tim trượng phu, không có con nối dõi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta như Chúc gia cũng tha thứ cho nàng?

Bàng thị nghe ra được Vân ma ma đang nói đỡ cho Chúc Ngâm Loan, liền lạnh mặt quay đi.

Vân ma ma cũng không tiện nói thêm điều gì. Dù sao chuyện con nối dõi Chúc gia là vấn đề mấu chốt, Chúc Ngâm Loan chưa có thai thì không thể tránh né.

Trên đường trở về, Chúc Ngâm Loan hỏi về gia thế của nữ tử kia, biết được nàng họ Phương, gọi là Chủng Nguyệt, không khỏi sững người một thoáng — trưởng tỷ nàng, nhũ danh cũng là Nguyệt Nguyệt.

Nàng vốn thấy hai chữ “Trầm Đàn” không lành, cho rằng âm trầm, u ám, chẳng phải điềm tốt, từng náo loạn muốn đổi tên. Nhưng đại mẫu lại nói: trong nước có nguyệt, trưởng tỷ là minh nguyệt sáng tỏ, là viên ngọc quý trên tay, thế là hai chữ “Nguyệt Nguyệt” liền định xuống làm nhũ danh trưởng tỷ.

Thân gia trong sạch, cuối cùng chẳng có gì để hỏi.

Bàng thị đã lên tiếng, dù Chúc Ngâm Loan không muốn, cũng đành phải để người đó đi theo bên mình.

Quả nhiên là người lanh lợi, thông tuệ. Dù Chúc Ngâm Loan không giao việc, nàng ta cũng biết chủ động tìm việc mà làm, lại không khiến người khác cảm thấy phiền chán.

Chỉ là, Chúc Ngâm Loan không nghĩ đến Vệ Như Trác lại về phủ đêm nay.

Ban đầu nàng tưởng rằng hắn xong việc nên mới về, nhưng nghe giọng điệu của hắn, Chúc Ngâm Loan mới biết thì ra là Bàng thị gọi hắn trở về.

Hẳn là để hai người “tương kiến” một phen.

Dường như hắn rất nhạy bén. Khi Chúc Ngâm Loan lấy lại tinh thần ra đón hắn vào phòng, ánh mắt hắn lại rơi vào người đứng sau nàng, dừng lại hồi lâu.

Chúc Ngâm Loan nhận ra phản ứng của hắn, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.

Nhưng nàng không lên tiếng, cũng không giới thiệu. Dù sao lúc này Phương Chủng Nguyệt chỉ là người hầu Bàng thị đưa đến, không phải người trong phòng thì không cần giải thích thêm.

Nàng cúi đầu giúp Vệ Như Trác cởi đai lưng, thay y phục sạch sẽ, cũng nhân đó ép mình dẹp đi những suy nghĩ rối bời trong lòng, tâm trạng sa sút hẳn.

Thay xong y phục, Vệ Như Trác đi rửa tay chuẩn bị dùng bữa. Lúc này, hắn hỏi:

“Bên cạnh nàng có người mới sao?”

Chúc Ngâm Loan đang chỉ tiểu nha hoàn sắp xếp bát đũa thì khựng lại, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Vệ Như Trác quay lưng rửa tay, nàng không thấy rõ sắc mặt hắn thế nào.

Hắn lại hỏi:

“Nhân thủ không đủ sao? Sao lại nhận thêm người mới?”

Hắn là vì cớ gì mà hỏi vậy?

Là đau lòng nàng nhân thủ không đủ sai sử? Hay là… bởi tiểu nha hoàn kia có nét giống trưởng tỷ?

Chúc Ngâm Loan không biết được, chỉ đáp thật:

“Hôm nay tiểu cô đến thăm, đưa người đến cho mẫu thân, nhưng mẫu thân bảo người bên cạnh đã đủ, nên chuyển người sang cho thiếp.”

“Ra là vậy.” Vệ Như Trác lau tay xong, ngồi xuống bên bàn.

Trong lúc ấy, Chúc Ngâm Loan nhạy bén nhận ra ánh mắt hắn lại liếc nhìn tiểu nha hoàn kia.

Dù chỉ trong chốc lát, nàng vẫn nhìn thấy.

Hắn nhìn người đó nhiều lần như vậy… chẳng lẽ không chỉ vì nàng ta là người mới?

Trước kia Giảo Huệ đến bên nàng, trên mặt có dị thường rất rõ hắn cũng chưa từng hỏi qua. Vậy giờ tại sao lại hỏi về tiểu nha hoàn này?

Lông mi Chúc Ngâm Loan khẽ động, cả người lạnh buốt, nhìn những món ăn tinh xảo trước mặt, bỗng nhiên chẳng còn chút khẩu vị nào.

Nàng nhìn nam nhân đang dùng bữa phía đối diện, trong lòng không khỏi bi thương.

Hắn lưu ý thấy bên cạnh nàng có thêm một nha hoàn mới, nhưng lại không nhận ra thân thể nàng đang khó chịu, sắc mặt tái nhợt xen lẫn đỏ ửng một cách bất thường.

Chẳng lẽ Vệ Như Trác đã chán nàng rồi?

Hai người xưa nay vốn ít lời, một lúc lâu sau, khi Vệ Như Trác gọi người thêm canh, mới mở miệng một câu.

Nhưng không phải nói với Chúc Ngâm Loan, hắn nhìn về phía Phương Chủng Nguyệt, đối phương rất có mắt nhìn, lập tức bước lên nhận lấy bát của hắn để thêm canh.

Vệ Như Trác hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”

Cùng lúc đó, ánh mắt Chúc Ngâm Loan cũng thoáng dời về phía bên má hắn, tay siết chặt chiếc đũa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play