Uống cạn chén rượu, lúc đặt chén xuống, Vệ Như Trác mới bàng hoàng nhận ra bản thân vừa thất thần.
Khoan đã, hắn vừa thất thần vì điều gì? Vậy mà lại nghĩ đến Chúc Ngâm Loan.
Là áy náy, hay là chột dạ? Dù thế nào, trong khoảnh khắc ấy, thần trí hắn có chút trì trệ, tựa như sợ Chúc Ngâm Loan tức giận vậy.
Chúc Ngâm Loan sao có thể giận được chứ? Nghĩ đến đây, ngay chính hắn cũng thấy ý nghĩ ấy thật nực cười, nực cười đến mức lố bịch.
Một người nhu thuận cam chịu, lại hiền thục nhát gan như nàng, tất nhiên sẽ thuận theo sắp đặt này. Huống chi, Chúc Trầm Đàn lại là trưởng tỷ của nàng, nếu luận đến trước sau, người nên bước vào cửa Vệ gia từ đầu, vốn dĩ phải là Chúc Trầm Đàn, Chúc Ngâm Loan chẳng qua chỉ là người nhặt lấy phần sót lại mà thôi.
Nghĩ vậy, lòng Vệ Như Trác tức thì thoải mái hơn, tuy trong dạ vẫn âm ỉ chút phiền muộn vô danh, cảm xúc ấy lạ lẫm khó tả, song hắn cũng chẳng để tâm.
Chu phu nhân gọi hắn ăn thêm ít món, Chúc Minh Sinh lại rót thêm cho hắn một chén rượu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT